Niệm Phật vãng sanh về Tây Phương là lời của đức Thích-Ca Mâu-Ni Phật dạy cho chúng sanh trong thời mạt pháp. Ngài nói rõ rệt, thời mạt pháp chỉ còn có niệm Phật mới thành tựu. Không niệm Phật không thể thành tựu...
Từ lúc chúng ta biết được phương pháp hộ niệm mới thấy được người
vãng sanh, và khi thấy người vãng sanh rồi mới giật mình tỉnh ngộ rằng
con người chúng ta sống trên đời này, khi chết đi bị đoạ lạc nhiều quá
mà chúng ta không hay. Phải nói là khi biết được chuyện này rồi, nhiều
lúc suy nghĩ lại mình sợ mà rịn mồ hôi trán ra!
Sở dĩ con người bị đoạ lạc nhiều quá là tại vì nghiệp chướng sâu nặng
quá rồi, không còn cách nào có thể vượt thoát cái ách nạn trong thời
mạt pháp này. Con người cứ nhìn thấy những gì hiển hiện trước mắt thì
cho đó là đúng, không biết chuyện đọa lạc, nên chúng sanh cứ tiếp tục
rơi vào những cảnh khổ vô cùng vô tận, hãi hùng vô cùng mà không hay!
Sở dĩ như vậy là tại vì đã là nghiệp chướng sâu nặng mà không biết
tu. Rất nhiều người không tu. Đời mạt pháp này không tu thì chắc chắn
phải bị nạn! Trong khi đó thì có người cũng tu mà thường lại tu thử. Đây
cũng là điều thực tế, cứ đi dạm hỏi thì biết. Nhiều người tu thử lắm!
Có nghĩa là, thấy người ta tu mình tới để coi thử? Cứ đứng xa xa để nhìn
thử?
Cũng có những người tu thực chứ không phải tu thử, họ quyết tâm tu
nhưng lại không có hướng tu rõ rệt, gọi là tu mà không biết đường đi,
thành ra suốt cuộc đời tu hành của họ cũng không thành tựu được gì cả.
Những dạng người này cứ thấy người này tu như thế này, mình chạy theo.
Rồi thấy người khác tu cách khác, mình cũng chạy theo. Thấy người này
đưa ra phương pháp này, mình chạy theo. Thấy người khác đưa ra phương
pháp khác, cũng chạy theo…
Hòa Thượng Tịnh-Không nói, “Theo một thầy thì có một đường, theo hai
thầy thì có hai đường, theo ba thầy thì có ba đường, theo bốn thầy thì
có bốn đường”… Ấy thế mà có nhiều người theo cả hàng chục thầy, thì như
đứng giữa ngả ba đường, cuối cùng phân vân không biết đường nào mà đi?
Bên cạnh đó, oan gia trái chủ cài bẫy giăng giăng khắp nơi, nhất định
không để cho mình lựa chọn con đường thoát ly sanh tử luân hồi.
Hay hơn nữa là người tu hành có đường đi, có hướng đến rõ rệt. Nhưng
lại không chịu “Lập Hạnh”. Tức là biết đường đi, biết điểm về nhưng mà
không chịu đi, hoặc đi chập chững, gọi là không chịu lập hạnh. Không
chịu lập hạnh, thì việc tu hành cũng giống như người tu mà không có
hướng. Tức là đến sau cùng họ có thể hưởng được một chút ít phước báu
nào đó trong đời sau mà thôi.
Khi hiểu được chút ít đạo rồi thì mình mới thấy có điều này. Tức là
trong đời này mình tu hành tốt, nhưng nếu không được thành tựu, không
được giải thoát tam giới, thì những công đức, phước báu mà mình tu được
trong đời này nó chỉ cộng thêm vào những phước báu mình đã có trong vô
lượng kiếp.
A-lại-da thức của ta nó giống như một cái thùng, cái thùng chứa vô
đáy… Cái khổ là ở chỗ này! Chứ nếu mà ta tu tốt như vậy mà đời sau ta
hưởng ngay được cái phước này, thì có thể ta được sung sướng. Nhưng khổ
một nỗi, là khi lâm chung, cái tâm của mình đã bị mê rồi, những cái
chướng nạn của mình nó ngăn cản rồi, phước mình tu trong đời này nó trộn
lộn xộn trong cái thùng chứa đó, rồi nó khởi lên nhân nào mình đi theo
cái nhân đó…
Cho nên nhiều khi người tu tốt, có tạo phước, nhưng sau cùng lại
hưởng cái quả xấu là sở dĩ do cái điểm này. Nghĩa là, cuối cùng mình
không hưởng được cái phước mình đã tu. Cái phước mình tu được đó có thể
trở thành cái nhân trong vô lượng kiếp về sau, trong khi đời này cái
nhân ác lại hiện ra. Một khi nhân ác hiện ra, thì nó đưa ta vào trong
tam ác đạo làm ta bị lãnh những cái quả xấu ác, những cảnh đau khổ!… Còn
cái phước mình tu trong đời này sẽ chờ cái duyên, hoặc cho đến khi nào
ta vượt qua tam ác đạo rồi mới hưởng. Nó khổ là khổ chỗ này!
Trở về với chuyện tu hành của chúng ta, xin thưa thực với chư vị,
niệm Phật vãng sanh về Tây Phương là lời của đức Thích-Ca Mâu-Ni Phật
dạy cho chúng sanh trong thời mạt pháp. Ngài nói rõ rệt, thời mạt pháp
chỉ còn có niệm Phật mới thành tựu. Không niệm Phật không thể thành tựu.
Vì sao vậy?
- Vì nghiệp chướng của chúng sanh trong thời mạt pháp nặng vô cùng.
- Vì căn cơ của chúng sanh trong thời mạt pháp hạ liệt vô cùng.
- Vì đức độ của người trong thời mạt pháp mỏng vô cùng.
- Vì nghiệp chướng của chúng sanh trong thời mạt pháp nặng vô cùng.
- Vì căn cơ của chúng sanh trong thời mạt pháp hạ liệt vô cùng.
- Vì đức độ của người trong thời mạt pháp mỏng vô cùng.
Chính vì nghiệp chướng sâu nặng, căn cơ hạ liệt, đức độ mỏng manh,
nên bắt buộc chúng sanh phải nương theo đại lực của A-Di-Đà Phật mới có
hy vọng thoát vòng sanh tử.
Mà nương như thế nào? Xin nhắc lại, không tu thì bị đọa lạc, tu thử
cũng chẳng qua gieo được chút duyên nào đó trong vô lượng kiếp về sau,
trong thời gian vô lượng kiếp mình vẫn có thể bị đọa lạc. Tu đúng đường
nhưng mà đi không tới, thì rốt cuộc nhiều lắm, gọi là nhiều lắm chứ
không phải chắc chắn, là hưởng được một ít chút phước báu nào đó trong
cảnh nhân thiên là cùng, vẫn có thể bị đọa lạc…
Nếu thực sự muốn được vãng sanh về Tây Phương Cực Lạc, thì cố gắng Lập Hạnh.
Những lời nói này chẳng qua là khai triển ba cái tư lương của pháp
môn niệm Phật chứ không có gì khác: “TÍN – NGUYỆN – HẠNH”. Tín thì chúng
ta nói nhiều rồi, những người chưa tin phải tin, phải tin đi, tin mau
mau đi. Nếu chần chờ, không tin mau mau, tức là cứ để chừng nào thấy rõ
ràng rồi mới tin, thấy người ta vãng sanh rồi mới tin, đòi có được chứng
minh rồi mới tin… thì nhiều khi suốt cuộc đời mình không bao giờ gặp
được một sự chứng minh đâu! Vì sao vậy? Vì niềm tin bạc nhược! Niềm tin
bạc nhược thì không khởi được thiện căn phước đức. “Tín năng trưởng
dưỡng chư thiện căn”. Niềm tin mình không có mạnh, thì trưởng dưỡng
thiện căn của mình không được, mà thiện căn của mình không trưởng trưởng
được, thì không có cái duyên để gặp được hiện tượng vãng sanh đâu!…
Cho nên khi Phật nói mình phải tin, nhất định phải tin. Khi niềm tin
mình vững vàng rồi thì tự trong tâm mình khởi ra trí huệ, tự trong tâm
mình khởi ra công đức, khởi ra thiện căn… tự nhiên mình có cơ hội để
gặp. Xin thưa thực với chư vị, một lần điện thoại về Việt Nam là một lần
tự nhiên tôi thấy hứng khởi lên và muốn đem cái lòng hứng khởi này nói
cho chư vị biết là thực sự người ta vãng sanh nhiều lắm. Không phải là
ít đâu! Từ trước tới giờ chúng ta chưa thấy được hiện tượng này đâu à,
mà bây giờ hiện tượng người ta vãng sanh bất khả tư nghì. Họ vãng sanh
bất khả tư nghì, nên ta nhất định phải tin tưởng. Chỉ có tin tưởng được
vậy thì bao nhiêu sự nghi ngờ xóa tan hết.
Đối với pháp môn niệm Phật, thì “Tin Tưởng” ví như có chiếc thuyền.
Muốn qua cái bể khổ ta phải có chiếc thuyền. “Phát Nguyện” là có cái
bánh lái. Ta phải phát nguyện cho vững vàng. Đừng có phát nguyện hết
bệnh, đừng có phát nguyện được trí huệ gì cả. Hãy phát nguyện vãng sanh
về Tây Phương là nhất định ta phải đi về cho tới Tây Phương, tức là cái
bánh lái của ta phải lái thẳng về Tây Phương. Đừng có lái con đường nào
khác… Hãy lái thẳng tới Tây Phương Cực Lạc, đó gọi là “Nguyện”.
Con thuyền đã có, bánh lái đã có. Còn “Hạnh” thì sao? Hạnh chính là
Lập Hạnh! Ngài Tĩnh-Am nói dễ hiểu vô cùng. Hạnh là lập hạnh. Lập hạnh
là hãy ráng sức mà chèo, chèo một ngày hai chục tiếng đồng hồ, ráng sức
mà chèo. Vợ con, bạn bè… cùng nhau trên thuyền mà chèo, chèo cho nhanh
lên. Chèo nhanh để ta vượt qua cho được cái biển khổ mênh mông này. Nếu
mà chèo chậm chạp thì con thuyền chúng ta qua đoạn đường này không nổi.
Nếu có thuyền rồi, có bánh lái rồi, mà không chèo thì con thuyền chúng
ta cũng cứ dập dềnh, dập dềnh tại bể khổ này, sau cùng nó cũng sẽ chìm
xuống bể khổ này mà thôi! Chúng ta về Tây Phương không được.
Đối với “Lập Hạnh”, Diệu Âm thấy rằng chúng ta nên cố gắng. Đã tu
thực thì ráng mà đi về Tây Phương chư vị ơi! Tôi biết rằng có người có
thể một năm hai năm, có người có thể mười năm, có nhiều người mới nói
vậy mà tháng sau đã đi rồi… Trong một tháng đã đi rồi mà cái “Hạnh”
chúng ta chưa tốt, câu A-Di-Đà chưa nhập tâm, chúng ta còn lơ là… Thôi
chịu thua rồi! Lúc đó chịu thua! Oan gia trái chủ đã chận hết rồi. Cho
nên, đừng bao giờ nói để tháng sau tôi mới niệm Phật… Không đâu ạ! Đây
là lời nói của oan gia trái chủ đó! Họ khiến mình nói như vậy đó! Tại vì
họ biết rằng mười hai ngày nữa là mình phải chết rồi đó chư vị! Vì thế,
họ nói là mình chưa chết, mà hãy chần chừ… chần chừ cái đã!…
Cho nên trong vấn đề lập hạnh niệm Phật này, giả sử những vị mắc bận
đi làm, thì dành một ngày có thể một tiếng, một tiếng rưỡi, dành trọn
thời gian đó để niệm Phật. Trong một tiếng rưỡi niệm Phật như vậy, chúng
ta có thể niệm được năm ngàn câu A-Di-Đà Phật rồi! Còn nếu người già
rồi, đã bệnh rồi, đã “pension” rồi không còn đi làm nữa rồi…Trời ơi!
Thời gian này là thời gian thích đáng để chúng ta niệm Phật. Đừng có
chần chừ nữa. Tôi nói thật tôi sắp xếp tất cả những thời gian, tại vì
xin thưa, chư vị mà thấy tôi làm việc, tôi làm việc suốt ngày, nhiều khi
trưa ngủ một chút mà cũng chập chờn… Tại vì nhiều chuyện quá đi, tôi
muốn cắt mà cắt không được. Đúng là cái số của tôi là số bất phước!…
Phải lập công cứ. Khi mà công chuyện đã ổn ổn rồi, tôi sẽ quyết lòng
đóng cửa lập công cứ để tu. Tại vì tôi biết rằng chắc chắn cái huệ mạng
này của tôi không ai có thể cứu được. Nếu tôi không niệm Phật, nếu không
có lập hạnh ra để niệm Phật ngày đêm, tôi sợ rằng chưa chắc gì đã vượt
qua ách nạn của cái nghiệp khổ mà tôi đã tạo ra trong vô lượng kiếp!
Chính cá nhân của Diệu Âm này, trước khi biết tu đã tạo nhiều điều sai
lầm vô cùng! Giết hại sinh vật quá nhiều, bắn chim quá nhiều, suốt cá
quá nhiều, làm những chuyện vô cùng tai hại. “Nhân duyên quả báo tơ hào
không sai”. Nghĩ đến chuyện đó mình không cách nào tu lơ là mà có thể
vượt qua ách nạn.
Thế nên xin thưa với chư vị, hổm nay chúng ta hô hào chuyện lập hạnh,
thực ra là để tự mình cứu mình mà cố gắng đi. Nếu không thương mình,
thời gian nhiều quá mà không chịu niệm Phật. Ở đây chính phủ nuôi mình
ăn, mình không làm cũng không chết đói mà không chịu niệm Phật!… Ở nhà
mình nếu có người bệnh, thì mình ráng mà niệm Phật với người nhà của
mình để cứu người nhà của mình! Năm ngàn hãy niệm thêm năm ngàn nữa đi,
thành mười ngàn. Rồi mình cũng niệm mười ngàn nữa đi để kéo người nhà
theo. Nhờ như vậy mà tất cả chúng ta đều đi về Tây Phương hết.
Xin thưa thực, với cách tu như thế này, đối với những pháp môn khác
thì không bao giờ có một chút hy vọng nào vượt qua tam giới đâu à! Nhưng
mà với cách tu như thế này, niệm Phật, ăn ở hiền lành thôi… A-Di-Đà
Phật quyết thề sẽ đưa ta về tới Tây Phương để ta thành đạo Vô-Thượng.
Quý vị ơi! Quý vô cùng.
Nguyện cho chư vị hiểu được những chỗ này mau mau phát tâm niệm Phật,
tự mình phát tâm đừng đợi ai mời, đừng chờ ai nhắc nữa hết. Vì chính
mình lo trước cho mình, đừng để mất phần vãng sanh.
Đã tới đây rồi mà để mất phần vãng sanh thì oan uổng lắm chư vị ơi!…
Nam Mô A-Di-Đà Phật.
Cư sĩ Diệu Âm (Minh Trị)
0 Kommentare:
Post a Comment