"Phải tự quyết định đời mình, vì không ai bắt mình vào chùa, mà mỗi người tự phát nguyện đi tu, để giải khổ cho mình và độ người hết khổ. Thế mà sau khi cạo tóc ở chùa, tới giờ tụng kinh thì bê tha, tỏ ra mỏi mệt không muốn tụng, tới giờ ngồi thiền thì ngáp dài ngáp vắn không muốn ngồi. Như vậy có phải tự mình phản bội chí nguyện xuất gia của mình không?..."
HT. Thích Thanh Từ
Người tu gánh vác được giáo pháp của Phật, làm lợi ích cho đời đều là
những người trước hiếu thảo với cha mẹ. Kế đến biết quí kính Thầy Tổ là
bậc tiền bối đã duy trì Phật pháp tồn tại, ngày nay chúng ta mới biết
để tu hành. Nếu đi tu chỉ muốn cho thân mình được nhàn hạ sung sướng, mà
không nghĩ đến công ơn của những bậc tiền bối, không nghĩ đến sự tiếp
nối, thì không làm được việc gì để cho người sau nương theo tu học, thật
là một đời tu vô nghĩa vô ích.
Nghiệm lại, tôi thấy tôi là người có nhiều phước, gặp được bậc thầy
(cố Hòa Thượng Thích Thiện Hoa) là một tấm gương hiếu thảo, luôn biết ơn
những bậc tiền bối và có lòng thương chúng sanh, đem hết khả năng ra
phục vụ đạo pháp mà không bao giờ thấy mệt mỏi chán nản. Thế nên, tôi
nghĩ đời tôi nếu ngày nào đó, tôi không làm được việc gì nữa thì tốt hơn
là theo Phật. Tôi không muốn sống đời vô ích, chỉ biết dung dưỡng cho
thân mình, mà không nghĩ tới đạo, không làm lợi ích cho chúng sanh, sống
như vậy không có ý nghĩa. Hiện tại Tăng Ni có duyên phước gặp được thầy
tốt bạn lành, phải ráng làm sao cho đời tu của mình là một đời tu cực
kỳ hữu ích cho đạo cho đời. Ðừng để đời tu của mình là đời ăn nhờ, ở
đậu, không lợi ích gì cho ai, khiến cho thế gian phỉ báng chê cười, uổng
đi một đời tu và mai kia cũng không ra gì hết. Tôi thường nhắc nhở Tăng
Ni phải noi gương những bậc tiền bối, phải học và phải huân tập cái
hay, cái cao đẹp của các Ngài, cố gắng làm cho được. Tập theo gương tốt
đó để tạo cho đời tu của mình thành một phương thuốc giúp đời, chứ không
phải là con mọt hay con sâu trong đạo để cho đời phiền trách.
Thầy tôi dạy người muốn làm việc lớn, đem lợi ích cho đạo cho đời
phải gầy dựng cho mình một khả năng, nếu không có khả năng thì không làm
gì được. Muốn làm việc gì phải có khả năng về việc đó. Ví dụ muốn sáng
tác dịch thuật hay giảng dạy giáo lý, phải có học lực khá về nội điển
lẫn ngoại điển mới làm được. Muốn tu thiền phải có khả năng về thiền mới
tu được. Nói rộng hơn, học và tu theo Phật, chúng ta phải có khả năng
hiểu đạo thấu suốt, mới truyền bá Phật pháp thấu suốt được. Nếu không
hiểu thấu suốt thì khó cho việc truyền bá Phật pháp. Hơn thế nữa, chúng
ta là người tu hành theo lời Phật dạy, phải là người biết đường và đi
trước, tức là có kinh nghiệm tu hành mới hướng dẫn cho người sau được.
Biết đường và đi trước dẫn đường là khả năng phải có của người tu. Nếu
hướng dẫn người tu mà không biết đường đi tới giác ngộ, không có khả
năng đi trước để dẫn đường thì e rằng không hướng dẫn được. Thế nên làm
Phật sự phải có khả năng.
Ðiều thứ hai, thầy tôi dạy phải bền chí. Bền chí là yếu tố cần thiết
trong mọi công việc, nhất là sáng tác dịch thuật hay giảng dạy. Việc này
đòi hỏi sự cần cù liên tục ngày đêm; không bền chí thì không thể đeo
đuổi được lâu dài. Chỉ hứng thú nhất thời thì việc làm không tới nơi tới
chốn. Việc tu cũng vậy, nếu không bền chí thì khi khỏe vui mới tu, khi
buồn mệt không tu. Tu như thế không bao giờ có kết quả. Tại sao vậy? Vì
tu là sức mạnh liên tục, nhờ liên tục mà chóng thành công. Tu là đi trên
con đường dài muôn dặm, người đi được phải bền chí. Lúc khỏe vui cũng
đi, lúc mệt yếu cũng cố gắng đi; khỏe vui đi nhanh, mệt yếu thì đi chậm.
Ði không bao giờ dừng nghĩ, nếu dừng nghĩ thì không đến đích. Dù gặp
khó khăn trở ngại, hoặc vấp ngã trật chân trầy mặt đôi ba phen, cũng
phải cố gắng đứng lên đi cho đến đích, chứ không dừng nghỉ. Ðó là điều
thiết yếu mà người tu phải có.
Ðiều thứ ba, thầy tôi dạy làm việc phải có sức khỏe, sức khỏe cũng là
yếu tố cần thiết trong mọi công việc. Sức khỏe kém thì thì thân thể mỏi
mệt, tinh thần bì quyện (mỏi mệt), không thể ngồi lâu và không đủ sáng
suốt để phiên dịch, sáng tác hay giảng dạy. Tu cũng vậy, phải khéo giữ
sức khỏe không nên hủy hoại. Ðừng nghĩ phải ép xác, phải hành hạ thân
cho kiệt quệ mới là tu. Tu như vậy không tới đâu hết, mà phải điều hòa
sức khỏe cho tốt, nhờ sức khỏe tốt tinh thần mới minh mẫn, công phu tu
hành mới tới nơi tới chốn. Ðức Phật Ngài đã từng tu khổ hạnh, sức khỏe
kiệt quệ trầm trọng, Ngài tuyên bố con đường khổ hạnh không nên đi, vì
không đem lại sự sáng suốt giác ngộ.
Ðiều thứ tư, thầy tôi dạy làm việc gì phải thích thú việc đó. Nói
cách khác là phải yêu nghề. Làm thầy tu phải yêu sự nghiệp thầy tu, nếu
chán thì không tu trọn đời được. Ngài nói dù có khả năng, có sức khỏe và
bền chí, nhưng nếu không thích thú thì khó mà thành tựu, nhất là việc
phiên dịch, sáng tác hay giảng dạy. Có thích thú mới vượt qua những khó
khăn nhọc nhằn, khi thành công cảm thấy vui mừng thì mới làm được. Việc
tu cũng vậy, nếu chúng ta tu mà thấy khó nhọc chán ngán thì đời tu sẽ
thối chuyển. Thế nên người tu tinh thần phải phấn phát, nhất là tọa
thiền, nếu cảm thấy uể oải mệt nhọc thì sẽ hôn trầm hoặc trạo cử, xả
thiền trước giờ qui định. Ngược lại nếu vui thích, tinh thần phấn chấn
thì tọa thiền không chán, không mệt. Tinh thần phấn chấn giúp cho công
phu tu tập được kết quả tốt. Ðó là những kinh nghiệm của bậc thầy để
lại, chúng ta phải ráng học và thực hành.
Sau đây tôi nhắc cho tất cả Tăng Ni luôn luôn nhớ, đời tu là cuộc
sống thanh cao siêu thoát, chứ không phải là kiếp sống tầm thường của kẻ
tàn phế. Nhiều người tu có quan niệm như người tàn phế vô dụng, nghĩ
vào chùa để cho yên thân nhàn hạ, chứ không thấy cuộc sống của người tu
là cao thượng siêu thoát. Từ cách sống hằng ngày đến sự tu hành, chúng
ta phải vươn lên; xử sự với mọi người, chúng ta là bậc thầy, chứ không
phải là người chiêu đãi mời khách, không phải là kẻ thương mại khoe
hàng. Chúng ta phải biết người tu là bậc thầy, có trách nhiệm chỉ cho
người đời những cái mê lầm đau khổ để cho họ tránh, không phải mời khách
đến cho đông để chúng ta có phương tiện sống cho thoải mái. Phải biết
bổn phận mình là người cầm đuốc soi đường, ai đến với mình nếu không
sáng nhiều thì cũng được một phần sáng nhỏ, để cho họ bớt tối tăm mê mờ.
Do đó người tu phải có đời sống cao thượng đẹp đẽ, chớ sống quá tầm
thường thấp kém.
Thứ nữa, tu là làm việc phi thường, người có tâm niệm thấp hèn yếu
đuối không thể làm được. Thế nên lúc nào cũng phải rèn luyện cho mình có
tâm hồn cao cả, ý chí vươn lên, quyết vượt khỏi vòng trần tục, thì
chúng ta mới có đủ tư cách và khả năng phi thường để làm việc phi
thường. Như vậy mới xứng đáng là bậc thầy, còn nếu dung dưỡng tâm yếu
hèn thì sẽ trở thành người hư tệ. Chúng ta phải cương quyết và can đảm
làm được việc khó làm, để đạt mục đích tối hậu của người tu là giác ngộ.
Tôi mong tất cả Tăng Ni luôn luôn nhớ, việc làm của mình là việc phi
thường, chứ không phải vào chùa làm Tăng, để cầu chén cơm manh áo, chỗ ở
nhàn hạ rảnh rang. Ðường người tu là đường dốc đứng đầy chông gai,
chúng ta phải tận lực xông pha lên tận đỉnh, không phải nhàn nhàn tản bộ
dưới dốc là đến. Vì vậy chúng ta phải nung đúc quyết tâm, bền lòng thực
hiện cho bằng được hạnh tu giải thoát.
Tôi thấy nhiều người chưa tu mà có tâm rất thật thà đáng mến. Ngược
lại nhiều người tu mà có tâm lợi dưỡng, cầu danh thì thật là quá tệ.
Tăng Ni đã có duyên ở chùa, phải quyết tâm nỗ lực tu cho xứng đáng là
người xuất gia. Ðừng làm cây lục bình ở dưới sông, nước lên thì trôi
lên, nước rút thì trôi xuống. Phải tự quyết định đời mình, vì không ai
bắt mình vào chùa, mà mỗi người tự phát nguyện đi tu, để giải khổ cho
mình và độ người hết khổ. Thế mà sau khi cạo tóc ở chùa, tới giờ tụng
kinh thì bê tha, tỏ ra mỏi mệt không muốn tụng, tới giờ ngồi thiền thì
ngáp dài ngáp vắn không muốn ngồi. Như vậy có phải tự mình phản bội chí
nguyện xuất gia của mình không? Tư cách đó không phải là tư cách của
người quyết chí thoát trần. Vậy tất cả Tăng Ni phải cố gắng tu hành cho
xứng đáng là người xuất gia thoát tục, để mai kia nhắm mắt theo Phật,
thì những việc mình làm để lại cho người sau là cái gương tốt, mới không
hổ thẹn một đời tu và đền được cái ơn khó đền.
Thích Thanh Từ
0 Kommentare:
Post a Comment