"Phật
tử bây giờ yếu đuối quen rồi nên không dám nhận trách nhiệm. Không can
đảm nhận trách nhiệm thì trên đường tu làm sao tu chân chánh được?
Muốn tu chân chánh tất cả chúng ta phải gan dạ, phải can đảm thì sẽ có
kết quả trăm phần trăm, không nghi ngờ. Ngược lại, chúng ta chưa phải
là những người tu theo lời Phật dạy mà chỉ bắt chước thôi..."
Tác giả: HT Thích Thanh Từ
Biết
như vậy, hiểu như vậy, thấy như vậy, đó là chúng ta có tỉnh có giác.
Còn không hiểu như vậy là không có tỉnh, không có giác. Biết được, nhận
chân được lý nhân quả của Phật đó là chúng ta đã giác một phần rồi.
Nếu biết nhân quả do mình gây, mình chịu thì chúng ta có kêu trời kêu
Phật gì nữa không? Gặp khổ có kêu trời, gặp vui có tạ ơn trời không? Tất
cả những điều đó là do nhân mình gây, quả mình hưởng. Biết rõ như vậy
thì chúng ta là người tỉnh.
Hơn
nữa người tin nhân quả là người gan dạ, can đảm, còn người không tin
thì không gan dạ, không can đảm, tại sao vậy? Bởi vì tin nhân quả nên
việc gì tốt là do mình tạo thì mình thành công. Mình thành công là do
nhân mình làm nên quả mình hưởng, không có gì ngạo mạn cho mình là hơn.
Nếu mình gặp điều xấu là do nhân mình không khéo tạo cho nên quả xấu
đến với mình. Như vậy là cũng tại mình chớ không trách ai hết.
Ở
đời thiên hạ hay đổ thừa tại cái này, tại cái kia, ít khi nào mình làm
một điều dở, một điều xấu mà nói lỗi đó tại tôi. Tại cái này, tại cái
kia tôi mới làm vậy đó, đổ bên này, đổ bên nọ, đổ bên kia, đó là trốn
tránh trách nhiệm. Nếu chúng ta hiểu được lý nhân quả, việc tốt hay xấu
đến với chúng ta đều do chúng ta tạo. Cho nên bây giờ nó đến mình can
đảm nhận, dám làm thì dám chịu, có trách ai đâu. Như vậy là mình can
đảm, không trốn tránh trách nhiệm.
Phật
tử bây giờ yếu đuối quen rồi nên không dám nhận trách nhiệm. Không can
đảm nhận trách nhiệm thì trên đường tu làm sao tu chân chánh được?
Muốn tu chân chánh tất cả chúng ta phải gan dạ, phải can đảm thì sẽ có
kết quả trăm phần trăm, không nghi ngờ. Ngược lại, chúng ta chưa phải
là những người tu theo lời Phật dạy mà chỉ bắt chước thôi.
Bước
đầu tu theo Phật là qui y Tam Bảo, tức chúng ta tạo ba cái nhân. Nhân
thứ nhất là nhân sáng suốt để khỏi xuống địa ngục, nhân thứ hai là nhân
từ bi để khỏi làm ngạ quỉ, nhân thứ ba là nhân trí tuệ để khỏi làm súc
sanh. Ba nhân này tạo rồi, chúng ta nuôi dưỡng cho nó tăng trưởng thì
nhất định tránh được ba đường ác, không nghi ngờ. Đó là chúng ta tu.
Phật
không chỉ dừng ngang đó mà còn dạy chúng ta phải giữ năm giới. Phật
không cho chúng ta làm năm điều. Năm điều đó là: không sát sanh, không
trộm cướp, không tà dâm, không nói dối, không uống rượu, không hút á
phiện, xì ke, ma túy.
Chúng
ta giữ năm điều này là tu nhân gì? Nếu không giết người, không hại
người thì chúng ta tránh khỏi người thù oán, tránh khỏi người giết hại,
tránh khỏi tù tội. Giữ được nhân đó, tu được nhân đó thì hiện tại
chúng ta không bị người thù oán, rình rập giết lại, không phải bị tù
tội vì phạm pháp. Phật dạy nếu đời này giữ giới không sát sanh, không
giết người thì đời sau sanh ra được tuổi thọ dài. Cái nhân mình không
làm cho mạng người ta ngắn thì cái quả mình sẽ được tuổi thọ dài. Đó là
nhân và quả theo nhau.
Tu
nhân không trộm cướp thì sau này mình không bị tù tội, không bị người
oán ghét. Của người mình không lấy, không cắp, không trộm thì tự nhiên
mình là người lương thiện, người tốt, không bị tù tội, không có nguy
hiểm xảy đến. Đời sau chính nhờ nhân tốt đó mà được quả sanh ra có của
cải nhiều, dư dả.
Không
phạm tội tà dâm tức là sống một cách trinh bạch. Trinh bạch là trong
sáng, mà trong sáng thì đời sau sanh ra trở thành người đẹp đẽ, trang
nghiêm. Như vậy quả với nhân đều theo nhau, chớ không tách rời.
Không
nói dối, không nói lừa gạt, ác độc v.v… thì đời sau sanh ra nói năng
lưu loát, người nghe kính tin. Ngày nay sanh ra mình nói ngọng, nói cà
lăm là biết đời trước mình nói không hiền. Nói không hiền cho nên quả
bây giờ phải chịu như vậy. Biết rồi ráng tu, nói hiền lại thì đời sau
sẽ được tốt đẹp hơn.
Nếu
đời này chúng ta ngu tối, học hành không thuộc v.v… thì biết đời trước
mình đã phạm lỗi uống rượu mạnh, hút á phiện, xì ke ma túy cho nên bây
giờ phải khổ, gầy ốm, tật nguyền, ngu dại.
Cho
nên biết tu thì nhân nào quả nấy, còn không biết tu thì phải chuốc lấy
khổ. Ai muốn đi tới chỗ tốt, hưởng điều tốt thì phải làm những gì Phật
chỉ dạy. Từ nhân đi đến quả chớ không có cái ngẫu nhiên, cũng không có
ai ban cho hết. Phật không rảnh để ban cho mình. Nếu ban cho mình thì
chắc Phật không dạy nhân quả.
Hiểu
như vậy chúng ta mới thấy trên đường tu, mình phải là người biết tìm
hiểu chánh pháp, biết tu hành chớ không phải tới với đạo để cầu xin.
Quí Phật tử làm lành, làm phải thì được mọi người thương, mọi người
quí. Còn làm dữ, làm ác thì bị người ghét bỏ. Rõ ràng không phải Phật,
không phải thần thánh khiến người khác thương mình; cũng không phải
Phật, không phải thần thánh khiến người khác ghét mình. Thương, ghét
đều do mình tạo mình gây, thì mình phải chịu.
Ảnh Mang Tính Minh Hoạ (Nguồn: NET)
Tất
cả quí Phật tử nghĩ cho kỹ xem đức Phật dạy có đúng với lẽ thật hay
không, có hợp với chân lý hay không? Nó là lẽ thật nhưng tại vì Phật tử
ít chịu tu hay nói cách khác là lười biếng tu, muốn xin cho khỏe. Lạy
Phật xin một cái cho rồi còn tu lâu quá! Chúng ta tu phải biết cái gì
thật, cái gì không thật. Cái thật thì chúng ta phải hành, còn cái không
thật thì chúng ta phải bỏ, mới gọi là tu.
Khi quí vị nhận phái qui y, trong đó có một bài kệ bốn câu:
Chư ác mạc tác
Chúng thiện phụng hành
Tự tịnh kỳ ý
Thị chư Phật giáo.
Chúng thiện phụng hành
Tự tịnh kỳ ý
Thị chư Phật giáo.
Dịch:
Không làm các việc ác
Vâng làm các điều lành
Giữ tâm ý trong sạch
Đây là lời Phật dạy.
Vâng làm các điều lành
Giữ tâm ý trong sạch
Đây là lời Phật dạy.
Lời dạy của chư Phật gọn, tóm lại chỉ có bốn câu kệ. Bốn câu kệ đó có ba điểm.
Điểm
thứ nhất là đừng làm các điều ác. Không làm tất cả điều ác tức là giữ
năm giới cấm. Bởi vì giới là ngăn là chận. Ngăn chận tức là ngừa đón.
Nếu chúng ta giữ năm giới là chúng ta không bị khổ, không bị lụy. Cho
nên trong nhà Phật ví dụ giới cũng như hàng rào bên cạnh hố thẳm. Nếu
tới mí rào, đụng rào chúng ta dội lại đừng đi nữa thì không rơi xuống
hố. Còn nếu tới mí rào mà làm cho lủng rào để ra khỏi thì bảo đảm rơi
xuống hố! Nên nói giới là ngừa đón.
Phật
tử giữ năm giới là ngừa đón khỏi rơi vào các tội lỗi, khỏi rơi vào
những khổ đau hiện tại và mai sau. Phật dạy chúng ta tu trước phải giữ
giới, có nghĩa là chúng ta phải dừng hết những điều tội lỗi dẫn đến sự
hiểm nguy. Chúng ta dừng lại đừng bước thêm nữa, thì mới có thể tránh
các họa hoạn. Vì vậy nên nói nhờ giữ giới mà ngừa được các thứ hiểm
nguy.
Điểm
thứ hai “Chúng thiện phụng hành” tức là vâng làm tất cả điều lành.
Điều lành là điều gì? Tôi sẽ đi chi tiết để quí Phật tử thấy rõ. Như
chúng ta giữ giới không sát sanh tức là không giết hại người, đó là
chúng ta không bị rơi vào chỗ người oán thù, người giết hại hoặc tù tội.
Như vậy chỉ bảo đảm an lành cho mình chớ chưa làm lợi ích cho người.
Muốn vâng làm các điều lành, phải làm gì nữa? Thay vì trước chúng ta
không giết hại người, bây giờ thêm một điều nữa là cứu giúp, bảo trợ
cho người. Cứu giúp, bảo vệ cho sanh mạng người được an toàn, cho người
bớt khổ, đó là điều lành.
Không
làm ác lại làm lành nên có phước. Thành ra giữ giới là phước nhỏ chỉ
ngăn ngừa được tội lỗi của mình, còn làm lành mới là phước lớn vì lợi
ích cho người. Mình đã không giết hại mà lại còn giúp đỡ, còn bảo vệ để
gìn giữ sanh mạng cho người, đó là điều lành.
Quí
vị thấy có hai mặt, một mặt dừng tội lỗi gọi là đừng làm các điều ác,
một mặt làm những điều tốt lành để giúp đỡ chúng sanh, gọi là làm các
việc lành. Chúng ta cứ căn cứ vào năm giới để thấy những điều lành phải
làm.
Giới thứ nhất không giết người ngược lại còn cứu người, bảo vệ cho người được an toàn. Đó là làm lành.
Giới
thứ hai không trộm cắp. Tránh không trộm cắp của người khác, đó là
tránh tội lỗi nguy hiểm của mình. Kế đến còn rộng rãi, ai thiếu nghèo
mình giúp đỡ gọi là bố thí. Chúng ta không ăn trộm của người mà còn bố
thí giúp đỡ người, đó gọi là làm lành.
Giới
thứ ba không được tà dâm. Mình giữ không tà dâm để cho gia đình được
an ổn, cho tư cách mình được trinh bạch, đó là cái tốt của mình. Nhưng
nếu chỉ giữ cho mình không thì chưa phải là làm lành. Muốn làm lành
chúng ta phải làm sao? Chúng ta phải dạy cho con cháu, cho những người
chung quanh biết sống hạnh trinh bạch, biết làm những điều tốt, đừng làm
những điều quấy, điều nhơ. Đó là giúp cho người được tăng trưởng hạnh
tốt ở trong xã hội. Như vậy chúng ta có phước.
Thứ
tư, không nói dối. Không nói dối thì giữ được uy tín của mình, giữ
lòng tin của mọi người đối với mình. Nếu muốn có phước thì phải nói lời
chân thật, lời hòa nhã, hiền lành. Không nói dối mà chúng ta còn nói
những lời đúng lẽ thật, đúng chân lý, đó là làm lành.
Thứ
năm, không uống rượu mạnh, uống say, không hút á phiện, xì ke, ma túy.
Đó là chúng ta tránh được những hiểm nguy cho mình. Nếu muốn làm lành
chúng ta phải khuyên, nhắc nhở những người bạn, hoặc con cháu mình
tránh làm những điều ấy, đó là làm phước.
Như
vậy tu Phật, chặng thứ nhất là chúng ta phải ngừa đón đừng phạm tội
lỗi, đó là giữ giới. Chặng thứ hai, chúng ta phải làm những điều lành
để trở thành một người hữu ích cho xã hội, hữu ích cho đời, đó là làm
lành.
Điểm
thứ ba, “Tự tịnh kỳ ý” tức là phải làm cho tâm ý mình trong sạch. Làm
sao để giữ cho tâm ý trong sạch? Cái gì làm nó nhơ uế? Đây là vấn đề
tôi phải giải thích hơi nhiều.
Trước
khi nói tâm ý trong sạch, tôi xin nói tâm ý nhơ nhớp. Sao gọi là tâm
nhơ nhớp? Thí dụ thấy người để món đồ tốt, ta sanh lòng tham muốn lén
lấy. Muốn lén lấy, đó là tâm ý nhơ nhớp. Hoặc người ta thấy điều sai
trái nên chỉ cho mình, mình nổi nóng cự lộn người ta, đó là tâm ý nhơ
nhớp. Thấy người làm ăn phát đạt, mình thua kém rồi ganh tỵ, thù oán
người, đó là tâm ý nhơ nhớp.
Khi
chúng ta biết tu rồi phải gạn lọc tâm ý cho được trong sạch. Nếu cứ
nuôi dưỡng tâm ý nhơ nhớp thì chúng ta sẽ tạo nên những lỗi lầm, những
tội rất lớn ở mai sau. Thân chúng ta làm lành, miệng chúng ta nói lành
đó là tốt, nhưng nếu tâm ý chúng ta chưa được lành, chưa tốt thì cũng
có ngày nó xúi thân, miệng mình làm quấy, làm lỗi. Cho nên thứ ba là
phải gạn lọc tâm ý, vì nó là gốc.
Giữ
cho tâm ý trong sạch bằng cách nào? Ví dụ thường ngày trong sự tiếp
xúc qua lại, mình hay có tật xấu là nóng nảy. Khi nổi nóng lên thì nói
bậy, làm bậy đủ thứ hết. Như vậy chúng ta biết mình có tật xấu là nóng
giận. Sự nóng giận đó ở trong tâm ý mình. Cái xấu cái nhơ ở trong tâm
mình, mình phải làm sao lọc bỏ nó ra thì hết nhơ, hết xấu.
Phật
dạy rất rõ, nếu người nào bị bệnh nóng giận thì phải uống tới hai toa
thuốc. Toa thứ nhất là toa thuốc nhẫn nhục, toa thứ hai là toa thuốc từ
bi. Khi nổi nóng lên, lúc đó quí vị làm gì trước? La trước phải không?
La không được thì đánh. Như vậy từ ý nổi nóng rồi miệng la, la chưa
xong thì tay đánh. Thế là thân tạo nghiệp ác, miệng tạo nghiệp ác từ ý
nghĩ ác.
Nên
khi nổi nóng lên, quí vị phải làm sao trị cơn nóng đó? Chạy đi lấy
nước lạnh uống cho nó mát lại phải không, nhưng nước qua khỏi cổ một
chút thì nhớ lại rồi nổi nóng nữa, chẳng lẽ uống nước nữa? Cứ mỗi lần
nóng là uống nước, uống tới chiều cho bể bụng luôn. Đó chưa phải là
phương pháp cứu mình. Do đó phải dùng hai phương thuốc từ bi và nhẫn
nhục mới trị được bệnh này.
Đó
là biết thuốc của Phật cho để trị bệnh, chớ còn không thì chúng ta tu
Phật bao nhiêu năm mà khi bệnh không biết làm sao để trị. Học Phật mà
cứ đọc kinh này, sách kia nhưng không biết trị bằng cách nào. Như vậy
là chúng ta chưa phải thực tế. Khi có bệnh phải dùng thuốc liền, dùng
thuốc rồi thì có hiệu quả.
Bởi
có thuốc mà không chịu uống rồi cứ kêu bệnh hoài. Nếu không uống thuốc
để bệnh tái phát liên miên, đó là tự mình phá hoại, tự mình làm khổ
mình. Nên người biết tu là đem pháp của Phật dạy ứng dụng cho bản thân
mình được an lành, nội tâm mình được trong sạch. Đó là khéo tu, tu như
vậy mới là tu thật, còn nếu tu như lâu nay là tu chưa thật.
Có
một số Phật tử khi sửa soạn đi đâu xa, lại trước bàn Phật thắp hương
cầu nguyện, Phật gia hộ cho con đi đường được bình yên, được an lành.
Nhưng ra đường ai nói trái ý liền tát tai người ta. Như vậy bình yên,
an lành được không? Khi nổi giận tát tai người ta Phật can đâu có kịp.
Can không kịp thì làm sao mà gia hộ? Quí vị mới thấy, muốn bình yên,
muốn an lành thì nguyện ai? Nguyện cho mình bình tĩnh, sáng suốt, biết
đem thuốc của Phật uống, để trị bệnh nóng giận thì mới được bình yên,
an lành.
Chúng
ta phải khéo đem lời Phật dạy ứng dụng tu cho bản thân mình thì sẽ
được kết quả tốt. Quí vị thấy khi nổi giận lên thì tâm mình ngàu đục,
xấu xa. Chúng ta biết nhẫn nhịn thì không nói bậy. An nhẫn thì tâm lặng
xuống, lặng xuống thì nó trong sạch. Đó là tu tâm ý cho trong sạch.
Bây
giờ giả sử thấy người ta có món đồ quí, mình khởi niệm tham. Tham là ý
niệm trong sạch hay nhơ đục? Tham tức là nhơ đục. Khởi niệm tham thì
phải tu làm sao? Uống thuốc nào cho hết bệnh tham? Khi chúng ta khởi
niệm tham vì chúng ta nghĩ đó là đồ quí, đồ đẹp v.v… Phật dạy phải tu
pháp bố thí để trị bệnh tham. Những gì dư mình cho hết. Cho hết thì của
người ta mình không còn tham. Cho được thì không còn tham, mà tham thì
không thể cho. Được một triệu thì muốn hai triệu, hai triệu thì muốn
bốn triệu, cứ chồng lên chớ không dừng.
Nên
người ta thường nói túi tham không đáy. Bỏ bao nhiêu cũng tuột hết,
không bao giờ thấy đầy. Thấy đầy nghĩa là có một triệu đồng, mình biết
một triệu đồng đủ cho gia đình sống một tháng. Bây giờ giả sử dư chút
ít, có ai cần mình sẵn sàng giúp, đó là bố thí. Nếu dư mình giúp người
thì không tham. Nếu tham thì không bao giờ giúp. Quí vị để ý người nào
tham nhiều, họ dư bao nhiêu thì dư chớ ai xin họ không cho. Người có dư
liền giúp, người đó sẽ hết tham. Bệnh này dễ trị chớ không khó, chỉ
một toa thôi. Một toa là lành bệnh.
Tất
cả chúng ta có bệnh, Phật dạy lấy thuốc mà trị chớ không phải cầu Phật
cho, nhưng Phật tử cứ xin Phật cho. Bởi xin cho nên lâu ngày không
hiệu nghiệm thì muốn bỏ Phật, vì thấy Phật không giúp mình được. Không
được thì theo Phật có lợi gì? Nếu chúng ta biết lời Phật dạy để trị tâm
bệnh thì chúng ta ứng dụng tu, tự nhiên tâm chúng ta trong sạch. Tâm
trong sạch rồi mọi bệnh theo đó đều hết. Đó là tôi nói tu bằng cách
dùng thuốc của Phật để trị bệnh cho mình.
Như
vậy chúng ta càng tu tâm càng trong sáng, tâm trong sáng thì phiền não
đâu còn. Nếu tu mà cứ phiền não người này, giận hờn người kia thì tâm
chưa trong sáng, vẫn còn nhơ đục. Nhơ đục cho nên không đi tới đâu hết,
càng tu thì càng thấy khổ chớ không vui. Nếu tâm trong sáng thì càng tu
càng tươi càng vui càng mát mẻ, không có khổ. Tu đúng mọi điều tốt sẽ
đến với mình, tu sai thì mọi việc phiền não sẽ đến với mình, không nghi
ngờ. Đó là một lẽ thật.
Chúng
ta thấy chỉ cần có ba câu thôi mà Phật dạy mình tu hết sức là đầy đủ:
Một là đừng làm các điều ác tức là giữ trọn năm giới. Hai là làm tất cả
việc lành. Ba là giữ tâm ý trong sạch. Đó là lời dạy của chư Phật. Chư
Phật dạy gọn và đủ trong bốn câu kệ đó. Chỉ cần chúng ta ứng dụng
thường xuyên thì bản thân chúng ta rất tốt đẹp.
Phật
tử chúng ta biết rồi thì tránh điều gì sai, việc chưa đúng chúng ta
sửa, việc gì đúng chúng ta thực hành. Đó là người khéo tu, khéo nhận
định. Nếu khéo tu, khéo nhận định là người có trí tuệ, thông minh.
Không phải chúng ta học đạo thật nhiều mà gọi là hay. Chúng ta học được
điều nào ứng dụng tu ngay điều đó là chúng ta khéo, chúng ta hay.
Tóm
lại, chúng ta đến chùa là để cầu xin Phật hay là để tu theo Phật? Quí
vị xác định mình từ trước đến giờ cầu xin hay là tu. Nếu lỡ đã cầu xin
thì bây giờ phải làm sao? Bây giờ phải tu, đừng cầu xin nữa. Đức Phật
đã không hứa, không nhận thì Phật đâu có cho.
Mong
rằng tất cả quí Phật tử nghe, hiểu và nỗ lực tu tập đúng như pháp đức
Phật đã dạy, thì chắc chắn sẽ được an vui hạnh phúc.
HẾT
HẾT
0 Kommentare:
Post a Comment