"Con nhớ hoài hình ảnh trời mưa, mưa thật lớn, Mẹ đón con, rồi hai
mẹ con cùng trú mưa ăn bánh bèo, con nhoẻn cười với Mẹ, Mẹ nhìn con, tình
thương tràn đầy, ước mong sao con có một cuộc đời tươi đẹp, công thành danh
toại..."
Nhiều
đêm… nghe tiếng gọi của Mẹ, sáng nay con đã thu xếp để trở về quê nhà, một sự
xúc cảm lan dài trong con; chỉ còn có 16 tiếng nữa thôi là con đã có mặt ở bên
Mẹ… Con trở về đầu xóm nghèo nơi Ba Mẹ đã nuôi con
cho đến ngày khôn lớn. Một đàn em nhỏ trong xóm chạy ra và bu quanh con; con
chia cho các em nhỏ những quả táo, một két táo vỏn vẹn mà con mang theo. Nhìn
xa xa, con thấy lối xóm bu quanh căn nhà nhỏ của mình, linh cảm như có điều gì
không hay xảy đến, con chạy nhanh và rẽ vào đám đông bước vào căn nhà, 2 chiếc
quan tài của Ba Mẹ nằm đó, con đứng sững! Tim con tan nát thành những mảnh vỡ,
cùng lúc đó, con lại nghe tiếng réo gọi của các con con „Mẹ ơi, con nhớ Mẹ! Chừng
nào Mẹ về với con?“. Con như ngây dại, thẫn thờ rồi con chạy ra phi trường…
chiều xuống ảm đạm… và con giật mình, tỉnh dậy, thì ra đó chỉ là một giấc mơ…
Con nghe lòng thổn thức và rồi con chợt nhớ lại lời trong kinh Phật: "Trong
lục đạo luân hồi, sữa Mẹ mà các Thầy thọ nhận còn nhiều hơn nước biển trong Đại
Dương".
Hôm
nay nhân ngày Vu Lan, con xin được đọc lên bài thơ về mẹ, như một món quà để
dâng lên Mẹ, lên tất cả những người làm Mẹ:
Trước
tượng Phật ngàn mắt ngàn tay
Mái
Tam Quan vang dội tiếng chuông chiều
Mẹ
lên chùa dâng hương ngày hội
Nhành
mẫu đơn ai vừa đánh gẫy
Tượng
Phật bà ngàn mắt ngàn tay
Áo
dài nâu thắt vạt, đổi vai
Tay
mẹ chắp như đài hoa ngọc bút
Nghìn
tay Phật ngọc ngà óng chuốt
Tỏa
như vầng ánh nắng mặt trời
Trên
đài sen ngàn mắt sáng ngời
Đều
tụ lại trong ánh nhìn của Mẹ
Mẹ
và Phật bên nhau lặng lẽ
Những
bàn tay nói với bàn tay
Phải,
nghìn tay này là của Mẹ đây
Tay
cấy lúa lên những mùa xanh biếc
Tay
bồng con ru lời tha thiết
Con lớn lên
trong êm ấm bàn tay
Nghìn tay này
là của Mẹ đây
Công việc một
đời, Mẹ làm xong tất cả
Những ngón đẹp
như bút cây thon nhỏ
Một đời dầm
trong đất, một đời
Phép nhiệm màu
từ đấy Mẹ ơi!
Tay Phật tụ
theo hình tay Mẹ
Mẹ và Phật bên
nhau lặng lẽ
Những bàn tay
nắm lấy bàn tay
(Nguyễn Phan
Hách)
Mẹ ơi! Mẹ có
biết những giấc mơ về Mẹ, về những ngày còn ở quê nhà đã mang theo con suốt
đời, có những giấc mơ cứ lặp đi lặp lại trong con: con thấy gia đình mình
chạy loạn, nhà cháy, cháy lớn lắm vì loạn lạc, con chạy theo đám đông và rồi
con chợt nhận ra Mẹ không có bên con. Con chạy ngược trở lại về xóm nhà, lửa
bốc cao ngùn ngụt, con khóc và rồi con thấy Mẹ, Mẹ đã quay lại căn nhà để lấy
theo những vật cần thiết cho các con của Mẹ mà quên cả hiểm nguy. Run rẩy con
ôm Mẹ và gục vào lòng Mẹ, con òa khóc! Mẹ của con đó, suốt đời chịu cực nhọc hy
sinh vì chồng, vì con mà không quản thân gầy yếu của mình…
Mẹ ơi! Con yêu
Mẹ, vì Mẹ là Mẹ của con, chỉ đơn giản vậy thôi và con tìm thấy trong Mẹ hình
ảnh Đức Phật Quán Âm như bài thơ trên con vừa đọc.
Cứ mỗi lần Vu
Lan về hay ngày giỗ Mẹ, con thường đọc kinh Đại Báo Phụ Mẫu Trọng Ân trong đó
Đức Phật đã nêu ra 10 công đức sâu dày của người mẹ:
1) Chín
tháng cưu mang khó nhọc
2) Sợ
hãi đau đớn khi sanh
3) Nuôi
con cam đành cực khổ
4) Nuốt
cay, mớm ngọt cho con
5) Chịu
ướt, nhường ráo con nằm
6) Nhai
cơm sú mớm cho con
7) Vui
giặt đồ dơ cho con
8) Thương
nhớ khi con xa nhà
9) Có
thể tạo tội vì con
10) Nhịn đói cho con được no
là con khóc.
Giờ con cũng đã là mẹ, mẹ của các con con, các cháu ngoại của Mẹ nên con đã cảm
nhận được những lời Đức Phật dạy, mà ngày xưa còn bé theo Mẹ lên chùa cứ mỗi
lần tụng kinh là con buồn, con sợ mất Mẹ. Khi đó con chưa hiểu, chưa cảm nhận
được lời Phật dạy, chưa thấu hiểu được những nhọc nhằn, chịu đựng mà Mẹ đã cho
chúng con, con chỉ biết một điều duy nhất là con muốn được sống hoài cùng Mẹ,
cùng Ba. Hằng đêm nhìn lên bầu trời đầy sao, con khấn nguyện Mười
Phương Chư Phật cho Ba Mẹ sống với con đến 100 tuổi. Tuổi nhỏ con nào biết 100
tuổi rồi cũng qua như một giấc mơ...
Mẹ kính thương! Ngày xưa Mẹ sanh con
biết bao điều lo lắng, và khổ cực chứ không như con bây giờ ở giữa xã hội này,
có điều khi con sanh con, con không thấy sợ hãi, mà con chỉ thấy nỗi vui mừng, cảm
động. Con cảm nhận được đây là nguồn sống, là sự an ủi cho con.
Cô mụ để con con nằm áp vào lồng
ngực của con, hai dòng nước mắt của con tuôn chảy, lời ru và gương mặt dịu hiền
của Mẹ lại hiện ra trong con:
"À… ơi… ! À… ời !
Con tôi buồn ngủ buồn nghê
Buồn ăn cơm nếp ơ ...cháo khê thịt
gà"
Con nhớ tới công ơn Mẹ đã nuôi dưỡng
sanh thành ra con, nhè nhẹ con xoa lên tấm lưng mỏng manh, nhỏ bé của cháu ngoại
Mẹ. Bàn tay Mẹ ngày nào đó xoa lưng cho con trong những buổi trưa hè nắng gắt,
ru con ngủ, giờ tay con tiếp nối tay Mẹ, truyền hơi ấm tình thương của Mẹ cho
con con... Mẹ có con, con có Mẹ, Mẹ ơi!. Cuộn phim ngày nhỏ diễn ra trước mặt, Mẹ cầm tay con, dắt và đón đưa con những ngày con mới cắp sách
đến trường… Con nhớ hoài hình ảnh trời mưa, mưa thật lớn, Mẹ đón con, rồi hai
mẹ con cùng trú mưa ăn bánh bèo, con nhoẻn cười với Mẹ, Mẹ nhìn con, tình
thương tràn đầy, ước mong sao con có một cuộc đời tươi đẹp, công thành danh
toại...
Ngày xưa chắc Mẹ cũng vui mừng như con phải
không Mẹ? Mẹ ơi! Cháu của Mẹ, dòng máu của Mẹ đang tiếp nối... Hạt giống của lòng
yêu thương, của sự chất phác từ nơi Mẹ. Con mong ước một điều các cháu của Mẹ
có một tấm lòng nhân ái, biết chia sẻ những khổ đau của một kiếp con người, biết
dâng niềm vui cho sự sống, Mẹ ơi! Và con tin chắc hạt giống lành sẽ nối tiếp
mãi từ nơi Mẹ...
Con còn nhớ năm 1982, thời gian đó
Quê Hương mình quá nghèo khổ, người dân đói ăn, khát uống, thuốc men thiếu thốn
mà Mẹ lại bị xuất huyết bao tử rất nặng. Mẹ nằm nhà thương Saint Paul và bị
tiếp nhầm máu. Con cung thỉnh quí Thầy về nhà cúng trai Tăng cầu cho Mẹ hết
bệnh. Nhiệm màu thay, có một vị bác sĩ lo cho Mẹ cấp tốc qua bệnh viện Bình
Dân để thay máu, giúp Mẹ khỏe lại với chúng con. Ân của quí Thầy, của vị bác
sĩ đó con suốt đời không bao giờ quên. Hằng đêm con thường khấn nguyện trước
Ngôi Tam Bảo:
- Con nguyện dứt bỏ các điều xấu ác
- Con nguyện đời đời kiếp kiếp tu hạnh lành, và làm tất cả
việc lành
- Con nguyện đời đời kiếp kiếp khi thấy những ai khổ đau,
lâm nạn, con xin đem hết khả năng của mình mà giúp đỡ cho họ.
Mẹ ơi! Giờ này mùa Vu Lan nơi xứ lạ
quê người, con lại nhớ về Mẹ. Với con mỗi ngày, mỗi phút đều là Vu Lan. Mẹ
nghe con hát cho những người con thiếu hình bóng mẹ trong cuộc đời nha Mẹ:
"Hôm nay thu về, nghe lòng bâng khuâng tái tê, chân vương lá vàng chìm sâu
trăng Vu Lan về. Mẹ hiền ơi! Hoa hồng đã úa tàn rồi. Màu hoa xinh tươi nhất
đời, con tìm hình bóng nơi đâu? Lạc loài đây chỉ còn màu hoa trắng này, suốt
đời trên thân áo con. Nhìn màu hoa nghe lòng nhung nhớ ngập tràn, tuổi vui trôi
xuôi về ngàn, Mẹ ơi suốt đời lìa tan.
Thu nay con về, giữa mùa Vu Lan nắng vui, bâng khuâng giữa ngàn cành hoa
tươi xinh nhất đời. Chiều dần trôi âm thầm xa xót nhiều rồi, ngày xưa yêu
thương mất rồi bây giờ tìm kiếm nơi đâu. Và chiều nay con về tìm đâu dáng Mẹ,
nhắc thầm niềm xa xót về nghe mùa thu chết đâu đây. Từng hồi chuông ngân dài
đêm vắng bàng hoàng. Lòng con xót xa ngập tràn, hoàng hôn lắng sâu chìm tan…"
Mẹ ơi! Hình ảnh Vu Lan nơi quê nhà
lại hiện về với con sau mùa Tự Tứ. Mọi người đều vui mừng trong ngày thắng hội,
con nghe như tiếng vui cười từ các ngục được mở, tất cả đều thánh thiện, đều
hiền hòa, các loài quỉ đói đều được ấm no. Tất cả đều an bình, không còn chiến
tranh và thù hận....
Con xin được dâng lòng thành kính lên Thân Mẫu Đức Mục Kiền Liên.
Nam Mô Đại Hiếu Mục Kiền Liên Bồ Tát
Ma Ha Tát tác đại chứng minh
Tranh Cát Mùa Vu Lan Báo Hiếu của Phong Giao
0 Kommentare:
Post a Comment