"Nhưng thử nghĩ nếu ta không niệm ngay lúc này mà đợi đúng giờ
đúng khắc trì kinh mới niệm thì làm sao định lực niệm Phật có đủ sức để
trừ khử tạp niệm ngày càng dung dưỡng trong ta..."
|
Người
niệm Phật là người cất bước trên con đường về Cực Lạc. Không luận là
niệm nhiều hay ít, tán tâm hay nhất tâm. Hễ có niệm Phật là có chủng tử
Phật, không sớm thì muộn cũng về đất Phật. Tuy nhiên điều quan trọng
nhất của niệm Phật là có lòng tin. Tin Phật Thích Ca không bao giờ nói
dối. Tin Phật A Di Đà sẽ tiếp dẫn và tin mình sẽ được vãng sanh. Chỉ cần
đủ niềm tin như vậy một cách vững vàng kiên cố thì bước đi đến Cực Lạc
chắc chắn phải tới.
Niệm là cất bước đi, tin là phương tiện giúp cho việc đi mau tới.
Riêng về tán tâm niệm Phật cũng đừng lo ngại chi cả, vì có ai lại biết
được là mình nhất tâm, nếu biết mình đang nhất tâm niệm Phật thì cái
biết này đã là tán tâm rồi. Cho nên có thể hiểu nhất tâm niệm Phật là
giờ phút chót của đoạn đường đến Cực Lạc.
Nhưng nói vậy không có nghĩa là ta
không có được giây phút nhất tâm nào lúc đang niệm Phật. Dĩ nhiên là
phải có, mà có đây cũng được xem như không, vì đã nói khi biết được nhất
tâm là đã có sự động (biết) trong khi niệm Phật rồi. Thành ra có nhất
tâm hay không điều này ta đừng lo ngại.
Cái lo ngại nhất của
người niệm Phật là quên niệm Phật. Khi ta quên niệm Phật thì ngay lúc đó
ta đã dừng lại bước đi tới hướng về Cực Lạc, mà đứng lại cũng còn may
mắn chỉ sợ ta bị đẩy lùi nữa là khác. Người ta thường nói không tiến ắt
phải lùi nghĩa là vậy. Những hình ảnh tư tưởng tham vọng, sân hận là sức
đẩy xô ta lùi lại sau. Sức đẩy của chúng có thể mạnh hơn câu niệm Phật
nếu ta niệm lơ là biếng trễ.
Chúng ta cũng đừng lo
ngại rằng niệm Phật xen vào công việc giao tế sinh hoạt, ăn uống, vệ
sinh là bất kính. Trong hoàn cảnh vậy, đây mới là sự niệm Phật chí thành
tinh tấn, bởi đó chứng tỏ định lực nhớ ghi của ta đã vững vàng. Hơn nữa
niệm Phật là niệm cái tánh giác Phật tánh của mình thì việc khắc ghi
mãi tánh giác ấy vẫn hợp với Phật pháp. Và hẳn nhiên trong tình huống
như thế không thể nào niệm ra tiếng được, mà chỉ nhớ ghi thôi. Nhớ rằng
ta đang biết câu niệm Phật trong đầu đang tuôn chảy. Do vậy nếu có lo
ngại là lo ta có thường nhớ câu niệm Phật hay không?
Với công việc lao động
bằng tay chân thì còn dễ niệm, chớ việc làm tính toán nghĩ suy bằng trí
óc hay vào những lúc hầu chuyện với người làm sao niệm được! Trường hợp
như thế ta phải giải quyết hoàn tất công việc đó, nhưng cố gắng làm sao
trở về với câu niệm Phật được lúc nào hay lúc đó. Đây không phải là điều
gượng gạo phân tâm, khó xử mà là phương tiện luyện tâm niệm Phật vậy.
Trong cuộc sống hằng ngày
tâm niệm của ta thường lăng xăng chạy theo muôn chuyện, đầu óc chẳng
bao giờ muốn ngừng nghỉ, bởi vậy mỗi câu niệm Phật hay bị xen vào những
tạp niệm. Nhưng thử nghĩ nếu ta không niệm ngay lúc này mà đợi đúng giờ
đúng khắc trì kinh mới niệm thì làm sao định lực niệm Phật có đủ sức để
trừ khử tạp niệm ngày càng dung dưỡng trong ta. Chẳng nói gì ngoài giờ
tụng kinh lễ Phật mà ngay luôn giờ phút trang nghiêm thanh tịnh trước
bàn Phật tạp niệm vẫn tấn công vào. Việc này cho ta thấy, là ta đã quá
xem thường tạp niệm, nên dễ duôi, tự do cho nó vào ra thoải mái. Hay
đúng hơn là ta đã không thực tập niệm Phật ngay trong tạp niệm. Nếu ta
thực sự không ngại gì niệm Phật trong lúc bận bịu, rộn ràng, lúc đi,
đứng, nằm, ngồi, ăn uống, làm việc, tiếp chuyện v.v… mỗi mỗi giây phút
niệm Phật, có mặt trong giờ phút vừa thức dậy đi vào cuộc sống, cho đến
đặt lưng xuống ngủ, kể cả đến lúc nhắm mắt ngủ quên mới thôi, thì ta có
lo gì tạp niệm nổi lên trong giờ phút trì kinh trước điện Phật.
Hay dù cho tạp niệm có
móng lên trong lúc trang nghiêm đó, thì cũng chỉ tồn tại trong khoảnh
khắc rồi sẽ biến mất đi. Bởi đó là do ta có thực tập, sẵn sàng ứng phó
với tạp niệm, và vậy không còn lo lắng. Thế là ta trở về với lời kinh
tiếng kệ một cách dễ dàng.
Chúng ta có thể đồng ý
rằng còn sống là còn có tạp niệm. Vì tạp niệm là do duyên căn (mắt, tai,
mũi, lưỡi, thân, ý) tiếp xúc với cảnh trần (sắc, thanh, hương, vị, xúc,
pháp) tạo ra bao hành động của thân và tâm. Bằng hình thức này, mức độ
kia bất cứ người nào trong xã hội vẫn không trốn chạy được tạp niệm, tuy
vậy chúng ta cũng thấy có tạp niệm con người mới có phân biệt điều tốt
việc xấu, và như không có phân biệt, thì làm sao con người phát triển
được những tư duy. Các vị Thánh, Tổ ban sơ cũng từ tạp niệm mà cuối cùng
đi dần đến nhất niệm, cũng như mượn phương tiện trở về cứu cánh. Vậy
thì niệm Phật trong tạp niệm vẫn là một việc rất quý, khó hành, huống
chi muốn có nhất niệm phải từ tạp niệm mà ra, chỉ sợ là, ta có niệm được
trong lúc tạp niệm hay không! Hay suốt đời sống chìm trong tạp niệm.
Nói rõ lại con đường đi
đến Cực Lạc trước sau gì cũng hiển lộ rõ ràng trước mắt người niệm Phật.
Và phương tiện để đưa hành giả niệm Phật đến đích mau hay chậm, chắc
chắn hay không là do sức niệm Phật của hành giả. Cuối cùng thì niệm Phật
muốn được nhất tâm thì phải niệm ngay trong tạp niệm.
Thích Phổ Huân (Nguồn: www.tinhdo.net)
|
0 Kommentare:
Post a Comment