Thế thì, những sản phẩm đàn việt cúng
dường Tam bảo, Ủng hộ chư Tăng Ni tu, duy trì Phật pháp trường tồn, vì
sao cư sĩ có thể lấy đem về nhà được chứ? Lại còn phát sinh ẩu đả tranh
đoạt nữa, đây là việc rất có tội a!
Năm
1993, anh thợ họ Lý đến nhà tôi nghe Sư phụ giảng pháp, phát tâm tin
Phật. Nửa tháng sau anh xin quy y Tam Bảo, còn cầm tờ “chứng nhận quy y”
đến khoe với tôi.
Từ đó, mỗi ngày nghỉ phép chủ nhật anh đều đến chùa công quả, tình nguyện làm bảo vệ, giữ trật tự cho pháp hội.
Nửa tháng trôi qua, tôi đang cùng các
bạn bàn luận Phật pháp tại nhà, thì anh Lý cùng vợ đến thăm, chào hỏi
xong thì họ ngồi một bên nghe chúng tôi nói chuyện.
Đợi chúng tôi đàm đạo xong, vợ anh Lý mới thổ lộ:
– Hôm nay tôi là vốn muốn tìm tôn
huynh để nói lý đây. Nhưng vừa rồi nghe những lời tôn huynh nói với mọi
người, toàn là dìu dắt, hướng dẫn họ hướng thiện. Tháng trước, khi chồng
tôi ghé nhà tôn huynh rồi, về nhà anh ấy bảo là “Muốn làm cư sĩ”. Nửa
tháng sau, thì anh quy y Phật làm cư sĩ…
Chị ngừng một chút rồi nói với vẻ ấm ức:
– Nhưng tôi không hiểu thế nào gọi là
“cư sĩ”? Những tưởng ông xã học được vài điều hay hoặc làm nên việc tốt
cho đó. Ai dè từ hôm ấy trở đi, cứ mỗi chủ nhật thì ổng đến chùa, nói là
đi công quả, hộ pháp… Tối đến thì đem trái cây, nhang, dầu… về nhà, còn
nói là hiện nay người tin theo Phật nhiều lắm, cúng phẩm cũng nhiều vô
kể, các thứ, dầu, hương, trái cây, bánh… gì cũng có. Các tu sĩ ăn đâu có
hết? Nên cư sĩ đến công quả thì phải chia cho. Tôi nghe vậy thấy so với
việc ổng đi kiếm tiền thì cũng đâu có khác chi, vậy mà còn khoe đi công
quả hộ pháp cho chùa nữa chứ? Tôi thấy làm vậy hình như không hợp lý
chút nào? Còn hoang đường hơn nữa là, hằng ngày tan sở về nhà, thì ổng
cứ khoanh hai đùi lại, khoe là mình đang ngồi tĩnh tọa… Nhưng cứ một
chút là kêu tôi bưng nước, một chút thì kêu cho đồ ăn. Tôi nói “tôi bận
nấu cơm, ông hãy tự phục vụ đi”… thì ổng nói mình mắc ngồi, đùi không
thể buông ra! Thực tức chết đi, làm “cư sĩ” kiểu như vậy thì chẳng phải
là làm… cha người ta sao? Hay ổng đã được tấn phong, trờ thành nhân vật
cao cấp tầm cỡ nào rồi? Nếu thực vậy thì tôi cũng muốn làm cư sĩ ngồi
luyện công đả tọa giống như ổng, để xem ai hầu ai cho biết? Hôm nay tôi
ôm một bụng tức anh ách đến để đấu lý cùng tôn huynh đây!
Chị nói một hơi, khiến tôi cực kỳ chấn
động. Té ra câu chuyện tôi nghe đồn về “Các cư sĩ Phật tử giành nhau
phân chia cúng phẩm trong chùa” là sự thật? Hôm nay mới được nghe tận
tai, là bằng chứng hiển nhiên thực tế. Thậm chí tôi còn nghe, vì phân
chia cúng phẩm không đều mà xảy ra ẩu đả nữa?
Tôi từng xem kinh, thấy ghi thế này:
“Một hạt gạo thí chủ nặng như núi Tu di, ăn mà không tu hành, phải mang
lông đội sừng đền trả”.
Thế thì, những sản phẩm đàn việt cúng
dường Tam bảo, Ủng hộ chư Tăng Ni tu, duy trì Phật pháp trường tồn, vì
sao cư sĩ có thể lấy đem về nhà được chứ? Lại còn phát sinh ẩu đả tranh
đoạt nữa, đây là việc rất có tội a!
Người xuất gia tiếp nhận của mười
phương cúng dường, nếu như không tu hành đúng pháp, sẽ phải đọa vào ác
đạo, huống chi là hàng cư sĩ tại gia? Tương lai không những đọa địa ngục
khó lên, mà các phúc báo đang có hiện đời cũng có thể bị mất sạch! Xin
nêu một thí dụ: Nếu Hòa thượng giới hạnh tinh nghiêm, thì phúc của Ngài
giống như một vùng đất tốt màu mỡ phì nhiêu. Mười phương thiện chúng đến
cúng dường, là gieo hạt phúc trên đất đó. Đất nhất định sẽ hồi báo hậu
hĩ cho người siêng năng gieo trồng.
Nếu Hòa thượng giới hạnh không nghiêm,
giống như đất xấu cằn khô, vô phương cho người thu hoạch tốt. Ngay cả
phần thu hoạch của bản thân cũng bị cỏ hoang lấn chiếm, cuối cùng khó
tránh cảnh mất mùa.
Huống nữa chúng ta thân là cư sĩ,
phước điền đã không bì kịp hàng tu sĩ, vì sao có thể đem tập khí xấu xa
đầy tâm tham, sân, si đến cửa Phật thanh tịnh làm loạn như thế chứ?
Hòa thượng Diệu Pháp từng nói: “Nếu
như đàn việt cúng dường thực phẩm, mà Tăng nhân ăn không hết, chẳng tiện
cất chứa, thì có thể phân cho cư sĩ đem về nhà, nhưng phải được Trụ trì
đồng ý. Và các cư sĩ khi nhận quà, muốn kiệm phước, thì có thể căn cứ
đại khái giá trị món đồ mình cầm đó mà bỏ tiền vào thùng phước sương để
tạo thêm công đức. Hoặc người làm công quả cũng có thể cầm ra chợ bán,
đem tiền về cho chùa, đây cũng là đúng pháp, là biết tích lũy công đức,
biết sợ tổn phước. Hộ trì chùa vốn là bổn phận của cư sĩ, sao có thể
mượn cớ đó, nhân danh này để vơ vét tài vật? Lại còn khởi tâm tham tranh
giành ẩu đả nhau? Hành vi mê muội này chỉ càng làm cho Phật giáo bị
mang ảnh hưởng cực xấu.
Nhân đây, tôi khẩn thiết xin các bạn
đạo cư sĩ, làm việc xong nên dành thời gian tụng Kinh Địa Tạng Bồ-tát
bổn nguyện, và Kinh Lương Hoàng Sám, chúng ta hãy mang tâm chí thành tha
thiết tụng đọc, nhất định sẽ sinh tâm đại tàm quý, tiêu diệt các
chướng, thu được phúc vô lượng.
Mục đích chúng ta học Phật là phải thu
hoạch trí huệ, bội trần hiệp giác. Gột sạch tam độc, tham, sân, si huân
nhiễm đã lâu trong đời ngũ trược từ vô thỉ kiếp đến nay. Người có trí
một khi vừa nhận ra tật tính, hay tập khí xấu của mình là nguyên nhân
khiến mình bị đọa vào ba đường dữ (Địa ngục, ngạ quỷ, súc sinh), thì sao
có thể thấy sai còn phạm tiếp? Tự dìm mình vào vực thẳm, vạn kiếp khó
ngoi lên?
Cư sĩ đến chùa thì phải nghiên cứu
Phật pháp như thế nào để “Thâm nhập kinh tạng, trí huệ như biển” phải
luôn học và hành theo hạnh Phật. Chỉ khi trí huệ chân chánh được khai
mở, chúng ta mới biết tin sâu nhân quả báo ứng mà cẩn trọng, mới cảm
động vì tấm lòng độ sinh vất vả của chư Phật Bồ-tát, Thánh Hiền Tăng.
Phật không bao giờ vì người có tấm “Phái Quy y” mà bao che dung túng, hoặc giáng tội trừng trị cho ai không có “Phái quy y”.
Phật luôn đem bi tâm tha thiết tuyên dương chân lý, hy vọng mọi người có thể từ trong mê, giác tỉnh quay về, ly khổ được vui.
Nhưng con đường đạo trong kiếp nhân
sinh phải do chính chúng ta tự bước đi. Hiểu rõ điều này, cư sĩ chúng ta
phải biết kiệm đức, tích phúc, đến chùa bằng tâm tu sửa, khiêm cung, hộ
Pháp vệ Tăng, chân thành học hỏi giáo lý, làm đúng theo lời Phật dạy đệ
tự lợi, lợi tha viên mãn.
(Trích Báo Ứng Hiện Đời của Quả Khanh do Hạnh Đoan biên dịch)
0 Kommentare:
Post a Comment