Mùa
 hạ năm 1996, vợ một phú ông từ Đài Loan đến. Bà bị bệnh viêm xoang mũi 
ngót mười mấy năm chưa khỏi, nên phải sang Đại Lục, lên Ngũ Đài Sơn xin 
bái kiến Hòa thượng. Cầu Ngài chỉ ra nguyên nhân căn bệnh.
Sư phụ hỏi:
– Lúc bà kết hôn gia cảnh bên chồng không được tốt lắm?
– Dạ, đúng vậy! – Bà ta thưa
– Sau khi kết hôn sinh con đẻ cái nhiều, gia cảnh ngày càng tệ, đời sống rất chật vật gian khổ…
– Dạ, đúng vậy!
– Thỉnh thoảng bà đi chợ mua mấy con cá, nấu xong thì luôn đem món 
ngon nhất dâng cho mẹ chồng. Mình cá, đuôi cá cũng đem phân chia cho các
 con ăn. Còn lại xương đầu cá bà không đành quăng bỏ. Nên bỏ vào miệng 
nhai nát, mút tủy nó. Sau này, gia cảnh dù giàu có rồi, nhưng tập quán 
cũ bà đã huân sâu nên vẫn tái diễn. Cho đến nay thì lúc ăn cá, bà vẫn 
thích nhai xương nuốt tủy nó, phải vậy không?
– Đúng thế, thưa Sư phụ. Bởi vì đã thành thói quen rồi, con thấy 
xương cá ăn rất ngon. Nhưng con nghỉ thức con ăn là tam tịnh nhục (thịt 
nằm trong ba điều: Mắt chẳng thấy người giết, tai chẳng nghe người giết,
 chẳng phải là giết cho mình ăn) mà? chẳng phải được phép ăn sao? – Bà 
có chỗ không hiểu nhên hỏi lại.
– Ăn tam tịnh nhục là cách giảng pháp dành cho người mới nhập môn 
theo Phật giáo. Bởi vì nếu bảo người bỏ ăn mặn liền, thì e rằng nhiều 
người không làm nổi. Vì vậy mới đề nghị họ không sát sinh. Ăn tam tịnh 
nhục – Chỉ là cách thức đức Phật phương tiện dẫn dắt chúng sinh – Tùy 
theo công phu tinh tấn không ngừng niệm Phật tụng kinh, mà tự nhiên họ 
không còn tơ tưởng tới chuyện ăn mặn nữa. Nếu nói rốt ráo thì ăn thịt 
chính là sát sinh! Bà cần phải sớm đoạn trừ và nghiêm trì giới sát mới 
đúng lý – Sư phụ giải thích.
– Sư phụ ôi, ăn xương cá, đầu cá mà cũng có tội ư? – Bà vẫn không hiểu, hỏi lại
– Thịt và xương – Đều là các phần trong thân thể động vật, và chúng 
ta thường dùng từ “rút gân, lột da, nhai xương, nuốt tủy”, nói như thế 
cũng để hình dung diễn tả tâm trạng của người đang sân hận nữa. Phải 
biết động vật trong lúc bị ta sát hại. Lòng tràn đầy niềm kinh sợ trước 
cái chết đến gần và đối với người sát hại nó, cũng như rất căm hận người
 ăn nuốt nó. Bởi vì tất cả chúng sinh, thông thường ai cũng đều chấp vào
 thân thể của mình, rất yêu quý thân mình, cho rằng cái nhục thể bị ăn 
đó là của mình, vì vậy dù chết, thần thức hoàn toàn không chịu lìa xa 
thân thể, bất kể là thân đương sự bị băm vằm, nuốt sống, hay đã làm chín
 như quay, nướng, chưng xào… chỉ có bậc giác ngộ, những vị tu hành mới 
không chấp thân, còn kẻ tu kém, tình chấp cao, sân hận nhiều. Do vậy, mà
 dù đã chết, thần thức con vật khi thấy thân xác mình bị băm vằm xào 
nấu, nhai nuốt nó cũng vẫn thấy vô cùng thống khổ, đau đớn… Do vậy khi 
người ăn thịt ra tay rút gân lột da động vật, nhai xương nuốt tủy, thậm 
chí lúc tàn sát động vật thảm thương, đâu phải chỉ vung đao là kết liễu 
xong nó? Mà thống khổ gieo cho con vật không ngừng gia tăng, nên lòng 
oán hận nó đối với ta rất sâu thâm. Chính vì nguyên nhân này mà bà phải 
mang bệnh vào thân, bệnh hoạn chất chồng, và hay gặp cảnh họa vô đơn 
chí.
Vì vậy mà người tu hành tín thờ Phật, không nên ăn tam tịnh nhục, 
càng không thể ăn nội tạng động vật như tim gan phổi, mắt, lưỡi, óc, 
tủy… Đừng có ngu muội tin là ăn gì bổ đó, đừng cho rằng ăn như thế mới 
có công dụng đại bổ dưỡng. Quý vị đâu biết rằng ăn nội tạng càng nhiều, 
là cùng các loài động vật gây oán thù càng sâu. Lâu ngày nội tạng trên 
thân mình phát sinh nhiều bệnh hiểm.
– Sư phụ, thế thì đáng sợ quá! Vậy bệnh viêm xoang của con có thể chữa lành không?
– Với điều kiện bà phải chân thành sám hối, thệ nguyện dứt hẳn ăn 
mặn, làm nhiều việc phúc thiện và cần phóng sinh cho nhiều vào.
– Nếu như mỗi ngày bà có thể tụng một bộ Kinh Địa Tạng, hồi hướng cho
 chúng sinh trong pháp giới, nhất định sẽ được cảm ứng lành. Phóng sinh 
thì phải thả chỗ nào cho cá dễ sống, không nên thả nó vào ao của người 
nuôi cá để chờ ăn thịt. Nên thả trong sông biển, ao hồ rộng lớn, để nó 
có thể thực sự đào sinh. Các loại điểu cầm, thú rừng cũng vậy, hãy thả 
nơi nào an toàn cho nó. Nếu như kinh tế khá, có thể phóng sinh ba ba và 
nhiều loài động vật khác, sẽ càng có nhiều công đức lớn, bù đắp lỗi sát 
ngày xưa. Chúng nó đều có tinh linh, không chừng đời nay cũng có thể báo
 đáp ân tình của bà, các báo đáp này chúng ta cũng thường thấy. Xong 
rồi, giờ bà đã có đủ niềm tin để giữ giới – Vĩnh viễn không sát sinh và 
vĩnh viễn không ăn mặn chưa?
– Dạ được, trở về con nhất định làm theo lời Ngài dạy – Bà nói có vẻ kiên quyết
Nhai xương nuốt tủy có thể chiêu bệnh tật đến, đây là lẽ đương nhiên.
 Lần này, tôi được nghe Sư phụ thuyết kỹ, nên có ấn tượng rất sâu. Vì 
vậy đã cẩn thận ghi chép lại. Hy vọng được các pháp lữ chú ý xem và cẩn 
trọng để cùng thu hoạch lợi ích.
Riêng phần bà nhà giàu ở Đài Loan kia, về sau bệnh viêm mũi đã dứt 
hẳn triệt để, bà còn quay trở lại Ngũ Đài Sơn để kể lể nỗi niềm tri ân 
và tha thiết bái tạ Hòa thượng.
(Trích Báo Ứng Hiện Đời của tác giả Quả Khanh do Hạnh Đoan biên dịch) 





0 Kommentare:
Post a Comment