Hoặc kẻ bên ngoài thì buông lung phóng túng, hạnh lại thô tháo, có ai nhắc
nhở cho thì bảo: "Tôi tự giữ bên trong". Thật lầm to! Nếu bên trong
đã được thanh tịnh thì cớ gì lại hiện tướng thô tháo? Trừ một vài trường hợp Bồ
Tát hiện thân đặc biệt, vì cảm hóa một số người nào đó, còn ngoài ra e rằng
chúng ta bị ma mê hoặc mà không hay...
HT Thích Thanh Từ
Một hôm Phật bảo các Thầy Tỳ
Kheo rằng: Này các Tỳ Kheo! Trong hàng đệ tử của ta có chia làm bốn hạng người.
Thế nào là
bốn?
1. Hạng người
ngoài chín trong sống.
2. Hạng người ngoài sống trong
chín
3. Hạng người ngoài sống trong
sống
4. Hạng người ngoài chín trong
chín.
- Thế nào là hạng người ngoài
chín trong sống?
Tức là những kẻ tu hành bên
ngoài thấy thanh tịnh nghiêm trang mà bên trong thì buông lung, tư tưởng không
thể điều phục.
- Thế nào là hạng người ngoài
sống trong chín?
Tức là những kẻ bên trong
thanh tịnh nhưng ngoài thì hạnh thô tháo phóng túng.
- Thế nào là người ngoài sống
trong sống?
Tức là những kẻ trong ngoài
đều không thanh tịnh.
- Thế nào là người ngoài chín
trong chín?
Tức là những kẻ trong ngoài
đều thanh tịnh.
Này các Tỳ Kheo! Chính hạng
người sau cùng này mới là hạng thanh tịnh chơn thật, xứng đáng là người giữ gìn
gia bảo của Như Lai.
Ðọc qua bốn hạng người trên,
chúng ta mỗi người hãy tự kiểm điểm lại xem mình thuộc hạng người nào?
Chúng ta có phải là kẻ chỉ lo
trau giồi cái hình tướng bề ngoài cho trang nghiêm thanh tịnh ra dáng tu hành
tinh tiến lắm, nhưng trong lòng để rơm rác đầy dẫy, chất chứa bao nhiêu là tư
tưởng xấu xa đen tối mà không hề có phút giây chiếu soi trở lại, điều phục lấy
mình. Thật hổ thẹn xiết bao! Có biết đâu dối người thì đặng nhưng dối mình thì
không thể được. Một khi nhân duyên chín mùi, chiếc áo đẹp bên ngoài rã nát thì
những gì chứa ẩn bên trong lâu nay nó bày hiện ra cả, nhân nào quả nấy, chúng
ta tự thọ khổ, che đậy được đâu? Ngoài chín mà trong sống không thể dùng được.
Hoặc kẻ bên ngoài thì buông
lung phóng túng, hạnh lại thô tháo, có ai nhắc nhở cho thì bảo: "Tôi tự
giữ bên trong". Thật lầm to! Nếu bên trong đã được thanh tịnh thì cớ gì
lại hiện tướng thô tháo? Trừ một vài trường hợp Bồ Tát hiện thân đặc biệt, vì
cảm hóa một số người nào đó, còn ngoài ra e rằng chúng ta bị ma mê hoặc mà
không hay. Dù quả thật chúng ta có được trong lòng như "Thánh" chăng
nữa, song chung quanh chúng ta bao nhiêu người họ còn đang sống với phàm tình,
đâu hiểu thấu được bên trong chúng ta thế nào. Do vậy, thấy hành động chúng ta
qua thô, họ đâm ra hủy báng chánh pháp, chê bai Tam Bảo; vô tình chúng ta đưa
họ vào con đường tội lỗi càng sâu. Như vậy chúng ta cũng chưa tròn được bản
nguyện tự lợi, lợi tha. Cho nên dù chúng ta có được trong lòng vô sự chăng nữa,
nhưng vì lợi tha cần phải cẩn thận oai nghi không thể thô xuất. Ðừng để trong
chín mà ngoài sống.
Còn kẻ cả trong lẫn ngoài đều
chẳng thanh tịnh thì sao? Hy vọng chúng ta không thuộc hạng này!
Hạng sau cùng, trong tâm sáng
ngời với trí tuệ. Ngoài thân giới hạnh tinh nghiêm không chỗ khiếm khuyết gọi
là "Như ngọc lưu ly ngậm ánh trăng" suốt cả trong ngoài. Quả thật một
bậc trí và hạnh tròn đầy, không để cho thế gian tim thấy lỗi. Ðược như vậy thì
khỏi phải cầu Như Lai thọ ký nhưng Thế Tôn đã tán thán lắm rồi! Vậy chúng ta có
phải là hạng này chăng?
Xét kỹ lại, bốn hạng trên tuy
nói riêng biệt, song nhìn lại trong mỗi chúng ta cũng tự có đủ cả, đâu lạ gì?
Lúc ngoài thân thanh tịnh mà trong tâm thô động là hạng thứ nhất chứ gì? Lúc
ngoài thân tuy thô động mà trong tâm giữ gìn được thanh tịnh là hạng thứ hai.
Lúc cả trong ngoài đều thô động là ở hạng thứ ba. Lúc trong ngoài đều thanh
tịnh là ở hạng thứ tư. Ba hạng trước, hai hạng 1 và 3 thì thiếu thật tu, hạng
hai có tu nhưng còn khuyết điểm, chỉ hạng thứ tư mới là chơn thật tròn đầy.
Tóm lại, nếu chúng ta chưa hẳn
như hạng thứ tư này thì phải cố gắng thêm lên cho được khế hiệp, sau này sẽ là
bậc lợi lạc khắp nhân thiên.
0 Kommentare:
Post a Comment