Và một trường hợp khác là một người bạn của một người bạn mà con quen
biết ở Thượng Hải. Cô ấy có nói với con, khoảng trước đó nửa tháng có
nói với con là cô ấy cũng thường giúp người khác phá thai. Sau này cô ấy
mắc phải căn bệnh kỳ lạ, đó là cánh tay cô ấy cứ hễ duỗi ra như vậy thì
thịt cứ rớt xuống. Về sau thì ngày nào thịt cũng rơi, máu chảy tùm lum,
ai nhìn thấy hết thảy đều kinh sợ, còn mình thì rất đau khổ. Sau đó cô
ấy tìm đến các bệnh viện lớn trong nước để trị chứng bệnh quái lạ này.
Cứ đến bệnh viện, bác sỹ nào là Trung y, Tây y rồi cô cũng đã tìm đến mà
các bác sỹ cũng đành bó tay luôn.
Quý tiếc mạng sống, xin đừng phá thai giết trẻ Chủ trì: phóng viên Đinh Gia Lệ
Khách mời: Lão PS Tịnh Không
Thời gian: Ngày 9-12-2011
Biên dịch: TT Thích Minh Kiết.
Khách mời: Lão PS Tịnh Không
Thời gian: Ngày 9-12-2011
Biên dịch: TT Thích Minh Kiết.
(Tiếp theo)
Phóng viên:
- Nhưng mà có rất nhiều người không tin, vậy địa ngục có thật không?
- Nhưng mà có rất nhiều người không tin, vậy địa ngục có thật không?
HT Tịnh Không:
- Hiện nay việc nhiều người không tin cũng là thường thôi, vì gần đây, mới khoảng 200 năm nay, người ta chú trọng về khoa học, mọi người tin tưởng vào khoa học, mà việc đầu tiên của khoa học là dạy mình nghi ngờ. Còn theo truyền thống thì trước tiên là dạy cô có lòng tin bền vững. Phải tin mình. Cô thấy trong Phật pháp việc đầu tiên đó chính là tin mình, kế đến mới tin Phật, Bồ tát, tin nhân, tin quả, tin sự, tin lý. Cô không có lòng tin vào chính mình thì làm sao cô có được sự thành công. Trong Phật giáo câu đầu tiên dạy chúng ta đó là “tất cả chúng sanh vốn là Phật”. Đây ý nói rằng cô vốn là Phật, cô tin điều này thì cô mới có thể thành Phật. Nếu cô không tin mình rằng mình xưa nay là Phật thì cô có tu thế nào đi nữa cũng không thành Phật. Người ban sơ tính vốn thiện, nếu cô tin mình vốn thiện thì đó chính là thánh nhân, hiền nhân, tôi vốn đã là thiện. Vậy bất thiện là gì? Bất thiện là tập tánh, là thứ nhiễm ô, tập nhiễm từ bên ngoài, nó không phải là bổn tánh, bổn tánh thì là thiện. Cho nên nếu cô thờ ơ quên mất bổn tánh thì cô sẽ nhiễm thành thói quen không tốt, thành nhiễm ô. Mà đã nhiễm ô là bất thiện rồi, tham sân si là nhiễm ô. Trong tự tánh không có tham sân si.
Phóng viên:
- Thưa Sư phụ, con có hai câu chuyện do đích thân trải nghiệm. Con có một người bạn rất tốt ở Hà Bắc. Kể từ khi cô ấy học văn hóa truyền thống cô vốn là một thầy thuốc giúp người phá thai, y thuật của cô ấy rất giỏi, có rất nhiều người thấy cô giỏi cho nên tìm đến cô để phá thai. Nhưng sau khi được học văn hóa truyền thống rồi thì cô cảm thấy đây là việc làm giết người, và tự nhủ nhất định không làm việc này nữa, sau đó cô chấm dứt nghề này. Có một lần trước đó khoảng một tháng, cô tìm đến nhà con và nghỉ lại ở nhà nghỉ đối diện nhà con. Sau đó nửa đêm, 3h sáng cô ấy gọi điện thoại cho con rồi khóc nức nở và cầu cứu con: “Chị Gia Lệ, xin hãy cứu em”. Con cứ nghĩ cô ấy gặp phải kẻ xấu nên vội nói cô ấy mau báo cảnh sát đi, cô ấy trả lời: “Không phải, không phải, cứu em, cứu em”. Con hỏi: “Bây giờ em đang ở đâu?”. Cô ấy nói đang ở nhà nghỉ rồi sau đó cô ấy khóc đến tắt tiếng, thốt không thành câu. Con nói: “Vậy em mau qua chị đi”. Khoảng 4h thì cô ấy qua đến chỗ con. Vừa vào đến nơi cô ấy ôm chặt lấy con đầu tóc rũ rưỡi ôm chặt lấy con ngay, cả người run cầm cập sợ hết cả hồn. Con cứ ngỡ phía sau cô ấy còn có kẻ xấu bám theo, cho nên con mới hỏi: “Có ai theo em không?”. Cô ấy còn nói: “Không biết nữa”. Sau đó đợi cô ấy bình tĩnh trở lại, cô ấy đã khóc một mạch suốt 3, 4 tiếng đồng hồ. Sau đó khi bình tĩnh trở lại cô ấy hỏi con là: “Chị Gia Lệ, có biết gì không? Có rất nhiều, rất nhiều trẻ con, đầy trời khắp đất, những đứa trẻ này thiếu tay, thiếu chân, không có đầu. Chúng bóp cổ em khiến em thở không ra hơi”. Trước lúc sự việc này xảy ra, nghĩa là sau khi cô học lớp văn hóa truyền thống rồi, tức là sau khi cô ấy bỏ cái nghề phá thai này rồi, không làm cái nghề này nữa thì sau đó cái tình trạng này xuất hiện rất nhiều lần. Vì thế cô ấy bị thần kinh. Chồng cô ấy định đưa cô ấy đến bệnh viện tâm thần. Hết thảy mọi người đều cảm thấy cô ấy bị điên, cứ như vậy làm sao mà khỏi cho được. Bản thân cô ấy cũng rất là đau khổ, ban đêm cũng không tài nào ngủ được, cứ hễ vừa chợp mắt thì bọn trẻ ấy liền tìm đến khủng bố cô ấy dữ dội. Ngày nào cũng chịu đau khổ đến nỗi không còn thiết sống nữa, cứ cảm thấy sống cũng không có ý nghĩa gì, rất là đau khổ.
Và một trường hợp khác là một người bạn của một người bạn mà con quen biết ở Thượng Hải. Cô ấy có nói với con, khoảng trước đó nửa tháng có nói với con là cô ấy cũng thường giúp người khác phá thai. Sau này cô ấy mắc phải căn bệnh kỳ lạ, đó là cánh tay cô ấy cứ hễ duỗi ra như vậy thì thịt cứ rớt xuống. Về sau thì ngày nào thịt cũng rơi, máu chảy tùm lum, ai nhìn thấy hết thảy đều kinh sợ, còn mình thì rất đau khổ. Sau đó cô ấy tìm đến các bệnh viện lớn trong nước để trị chứng bệnh quái lạ này. Cứ đến bệnh viện, bác sỹ nào là Trung y, Tây y rồi cô cũng đã tìm đến mà các bác sỹ cũng đành bó tay luôn. Họ nói căn bệnh của cô ấy rất là kỳ lạ, coi như là họ cũng chịu thua luôn. Sau này nghe nói ở Hồng Kông có thể trị được nên cô ấy liền đến Hồng Kông. Cô ấy cũng giàu có. Sau khi đến Hồng Kông rồi, cô ấy trị liệu bằng cách nào? Châm cứu. Thưa Sư phụ, mỗi lần châm phải tốn 480 ngàn Nhân dân tệ. Nhưng mà điều quan trọng là châm rồi mà cũng không khỏi bệnh. Sau đấy cô ấy rất đau khổ, cuối cùng cũng hết cách luôn. Về sau thì nhờ một người khác giới thiệu, cô ấy đến tìm học Phật. Người đó khuyên cô hãy niệm Phật, học Phật đi. Sau khi học Phật rồi thì cô ấy tham gia một pháp hội và thành tâm, thành ý niệm Phật. Dù sao thì cô ấy cũng sắp chết rồi, cái gì cũng buông bỏ hết rồi. Chỉ có niệm Phật, ngày nào cũng niệm Phật, cô ấy nghĩ như vậy đó. Trong thời gian niệm Phật thì xuất hiện một kỳ tích. Do cô ấy thành tâm niệm Phật cho nên sau đó kết quả là cô ấy đã nôn ra một vật vừa đen, vừa hôi. Sư phụ có biết không, da dẻ của cô ấy đã thay đổi, không còn rơi da thịt nữa, vết thương còn hơi kéo màng nữa đó. Chồng cô ấy vốn
chưa từng biết đến Phật. Sau khi chuyện của cô ấy diễn ra như vậy, cả nhà đều quy y Phật. Vậy con xin hỏi Pháp sư, những hiện tượng của hai người vừa nói trên đây, có phải là quả báo của việc giúp người phá thai không?
HT Tịnh Không:
- Phải, đây là quả báo hiện đời. Cô có thể không tin. Nói như vậy nghĩa là trong trường hợp này họ đã thực sự sám hối nên mới hiển hiện cái quả báo này ra ngoài để cho mọi người nhìn thấy, nhằm khuyên bảo mọi người nhất định đừng có phá thai nữa. Việc làm này có thể tiêu trừ nghiệp chướng của cô ấy.
Phóng viên:
- Vậy hai cô này giúp người khác phá thai, khiến cho những sinh linh nhỏ bé tìm đến vị thầy thuốc đó à?
HT Tịnh Không:
- Đúng vậy. Nghề nghiệp này mà làm được sao? Nghề nghiệp này là giết người đó. Đây không phải là một việc tốt. Cô phá thai một người, thì oán thân trái chủ này sẽ vĩnh viễn theo cô. Đã phá nhiều như thế thì cô phải làm sao đây? Làm sao cô có thể trốn thoát được chứ?
Bản thân tôi trước đây không hiểu sâu sắc câu: “Muôn ác dâm làm đầu, trăm thiện hiếu trước tiên”. Nhưng nghe số liệu cô vừa đọc thì tôi liền hiểu ngay, câu nói của người xưa đây quả thật là hay. Từng câu từng chữ là lời thật. Đằng sau của dâm đó là sát. Phá thai không phải là sát đó sao? Theo sau đó là sát. Khi cô đã giết nhiều người như vậy thì sau này cô sẽ bị đọa địa ngục, biết bao giờ cô mới có thể ra khỏi. Thật là đáng sợ.
Phóng viên:
- Thưa Sư phụ, trước khi con đến đây mười ngày, con có một người bạn rất là tốt, cô ấy là người Hà Nam, cô ấy có kể cho con nghe một câu chuyện, quả thật cũng khiến cho con sợ hãi. Bản thân cô này là một y tá, cô ấy đã phá thai 15 lần. Lúc ấy, cô phá thai lần cuối thì phát hiện là bị u xơ tử cung, cô ấy liền làm phẫu thuật. Sau lần phẫu thuật đó, cô y tá này sắc mặt trở nên ngớ ngẩn, hành động kỳ quặc, đặc biệt là hay thất thường. Sau đấy có một hôm cô ấy mang từ bệnh viện về một chai thuốc ngủ, vì cô ấy là y tá mà. Rồi sau đó cô ấy lại đem về nhà tiếp hai ống kim tiêm, loại tiêm thuốc độc. Đợi đến nửa đêm, cô ấy lấy chai thuốc ngủ này đem ra pha loãng đi, cô ấy cứ pha như vậy. Cô ấy có cô con gái 20 tuổi, cô ấy đánh thức con gái dậy và bảo cô con gái uống hết số thuốc ngủ đó. Sau khi uống xong, cô ấy mới lấy ống tiêm có chứa thuốc độc rồi cầm ống kim tiêm định đâm vào cô con gái, nhưng mà sau đó cô con gái vô tình, do cô này đang ngủ cho nên gạt phắt tay ngang qua, khiến cho ống kim tiêm rơi xuống đất. Sau đó cô ta cầm tiếp ống tiêm có độc dược khác đâm vào cơ thể của mình. Thế là cả hai người này đều nằm bất tỉnh. Đúng lúc này thì người chồng của cô ta trở về vừa thấy tình cảnh của hai mẹ con như vậy, ông ta liền mau mau, lẹ lẹ gọi điện thoại cấp cứu để đưa đến bệnh viện. Vào bệnh viện cấp cứu hết mười mấy ngày hai người này mới tỉnh dậy. Sau khi tỉnh lại, người mẹ này, tức là cô y tá đó, nói là không muốn sống gì cả, chỉ muốn chết thôi. Coi như là hết cách, họ bèn cầu cứu nhiều người trong gia đình, cũng đành bó tay, bác sỹ tâm lý cũng đành chịu thôi. Sau đó, gia đình đưa cô tìm đến một người. Đây là một người có chút thần lực. Đây là con nói theo lời kể của cô bạn con, ông ấy có được thiên nhãn. Sau khi nghe gia đình trình bày, ông nói vấn đề của cô đó là, ông liền chỉ ngay cô y tá và nói: “Vấn đề của cô là vấn đề tử cung”, và hỏi “có phải cô đã phá thai 15 lần rồi không?”. Cô này nghe xong giật mình và trả lời: “Đúng”. Ông nói: “Tôi cho cô hay, hiện nay có một vong nhi đang chuyện trò với tôi, cô có biết nó nói gì không: 15 lần, 15 lần cô phá thai cũng chỉ duy chỉ một đứa trẻ này ra vào thai cô”. Cô ấy thừa nhận: “Tôi rất là đau khổ, tôi không thể sống cùng với chồng tôi, chỉ cần gần nhau là tôi mang thai”. Đây là lời của vong linh đứa trẻ nói với ông thầy pháp kia: chuyện này là do nó làm đó. Nó nói với mẹ: “Tôi nói cho bà nghe, bà có biết là tại sao hôm đó chồng của bà về nhà không? Là do tôi khiến cho ông ấy về đó. Tôi đâu có để cho hai người chết dễ như vậy, đâu có dễ như vậy được, đâu có quá dễ như vậy”. Nó nói là: “Tôi muốn cho mấy người sống để chịu tội. “Còn nữa đó”, nó còn nói tiếp. Thai nhi nhỏ này nói lại với ông thầy pháp, để ông ấy nói lại cho mẹ nó nghe: “Tôi hận bà đến chết. Tôi vốn đến đây để báo ân bà. Tôi đến thế gian này tôi sẽ là một người rất tài giỏi, sẽ làm chức quan gì đó. Tôi đến đây là để báo ân bà. Vậy mà rốt cuộc lại bị bà giết chết. Tôi cho bà biết sau này tôi sẽ cho bà nếm sự đau khổ phân thây ngàn mảnh này, tôi sẽ báo thù rửa hận”. Vong linh đứa bé nói sẽ tiếp tục báo thù. Sau khi nghe xong chuyện này, con quả thực rất là khiếp sợ. Kính thưa Sư phụ, con xin được hỏi người, vong linh đứa bé đó có thực sự là tồn tại không?
HT Tịnh Không:
- Có, thật sự là có.
- Phải, đây là quả báo hiện đời. Cô có thể không tin. Nói như vậy nghĩa là trong trường hợp này họ đã thực sự sám hối nên mới hiển hiện cái quả báo này ra ngoài để cho mọi người nhìn thấy, nhằm khuyên bảo mọi người nhất định đừng có phá thai nữa. Việc làm này có thể tiêu trừ nghiệp chướng của cô ấy.
Phóng viên:
- Vậy hai cô này giúp người khác phá thai, khiến cho những sinh linh nhỏ bé tìm đến vị thầy thuốc đó à?
HT Tịnh Không:
- Đúng vậy. Nghề nghiệp này mà làm được sao? Nghề nghiệp này là giết người đó. Đây không phải là một việc tốt. Cô phá thai một người, thì oán thân trái chủ này sẽ vĩnh viễn theo cô. Đã phá nhiều như thế thì cô phải làm sao đây? Làm sao cô có thể trốn thoát được chứ?
Bản thân tôi trước đây không hiểu sâu sắc câu: “Muôn ác dâm làm đầu, trăm thiện hiếu trước tiên”. Nhưng nghe số liệu cô vừa đọc thì tôi liền hiểu ngay, câu nói của người xưa đây quả thật là hay. Từng câu từng chữ là lời thật. Đằng sau của dâm đó là sát. Phá thai không phải là sát đó sao? Theo sau đó là sát. Khi cô đã giết nhiều người như vậy thì sau này cô sẽ bị đọa địa ngục, biết bao giờ cô mới có thể ra khỏi. Thật là đáng sợ.
Phóng viên:
- Thưa Sư phụ, trước khi con đến đây mười ngày, con có một người bạn rất là tốt, cô ấy là người Hà Nam, cô ấy có kể cho con nghe một câu chuyện, quả thật cũng khiến cho con sợ hãi. Bản thân cô này là một y tá, cô ấy đã phá thai 15 lần. Lúc ấy, cô phá thai lần cuối thì phát hiện là bị u xơ tử cung, cô ấy liền làm phẫu thuật. Sau lần phẫu thuật đó, cô y tá này sắc mặt trở nên ngớ ngẩn, hành động kỳ quặc, đặc biệt là hay thất thường. Sau đấy có một hôm cô ấy mang từ bệnh viện về một chai thuốc ngủ, vì cô ấy là y tá mà. Rồi sau đó cô ấy lại đem về nhà tiếp hai ống kim tiêm, loại tiêm thuốc độc. Đợi đến nửa đêm, cô ấy lấy chai thuốc ngủ này đem ra pha loãng đi, cô ấy cứ pha như vậy. Cô ấy có cô con gái 20 tuổi, cô ấy đánh thức con gái dậy và bảo cô con gái uống hết số thuốc ngủ đó. Sau khi uống xong, cô ấy mới lấy ống tiêm có chứa thuốc độc rồi cầm ống kim tiêm định đâm vào cô con gái, nhưng mà sau đó cô con gái vô tình, do cô này đang ngủ cho nên gạt phắt tay ngang qua, khiến cho ống kim tiêm rơi xuống đất. Sau đó cô ta cầm tiếp ống tiêm có độc dược khác đâm vào cơ thể của mình. Thế là cả hai người này đều nằm bất tỉnh. Đúng lúc này thì người chồng của cô ta trở về vừa thấy tình cảnh của hai mẹ con như vậy, ông ta liền mau mau, lẹ lẹ gọi điện thoại cấp cứu để đưa đến bệnh viện. Vào bệnh viện cấp cứu hết mười mấy ngày hai người này mới tỉnh dậy. Sau khi tỉnh lại, người mẹ này, tức là cô y tá đó, nói là không muốn sống gì cả, chỉ muốn chết thôi. Coi như là hết cách, họ bèn cầu cứu nhiều người trong gia đình, cũng đành bó tay, bác sỹ tâm lý cũng đành chịu thôi. Sau đó, gia đình đưa cô tìm đến một người. Đây là một người có chút thần lực. Đây là con nói theo lời kể của cô bạn con, ông ấy có được thiên nhãn. Sau khi nghe gia đình trình bày, ông nói vấn đề của cô đó là, ông liền chỉ ngay cô y tá và nói: “Vấn đề của cô là vấn đề tử cung”, và hỏi “có phải cô đã phá thai 15 lần rồi không?”. Cô này nghe xong giật mình và trả lời: “Đúng”. Ông nói: “Tôi cho cô hay, hiện nay có một vong nhi đang chuyện trò với tôi, cô có biết nó nói gì không: 15 lần, 15 lần cô phá thai cũng chỉ duy chỉ một đứa trẻ này ra vào thai cô”. Cô ấy thừa nhận: “Tôi rất là đau khổ, tôi không thể sống cùng với chồng tôi, chỉ cần gần nhau là tôi mang thai”. Đây là lời của vong linh đứa trẻ nói với ông thầy pháp kia: chuyện này là do nó làm đó. Nó nói với mẹ: “Tôi nói cho bà nghe, bà có biết là tại sao hôm đó chồng của bà về nhà không? Là do tôi khiến cho ông ấy về đó. Tôi đâu có để cho hai người chết dễ như vậy, đâu có dễ như vậy được, đâu có quá dễ như vậy”. Nó nói là: “Tôi muốn cho mấy người sống để chịu tội. “Còn nữa đó”, nó còn nói tiếp. Thai nhi nhỏ này nói lại với ông thầy pháp, để ông ấy nói lại cho mẹ nó nghe: “Tôi hận bà đến chết. Tôi vốn đến đây để báo ân bà. Tôi đến thế gian này tôi sẽ là một người rất tài giỏi, sẽ làm chức quan gì đó. Tôi đến đây là để báo ân bà. Vậy mà rốt cuộc lại bị bà giết chết. Tôi cho bà biết sau này tôi sẽ cho bà nếm sự đau khổ phân thây ngàn mảnh này, tôi sẽ báo thù rửa hận”. Vong linh đứa bé nói sẽ tiếp tục báo thù. Sau khi nghe xong chuyện này, con quả thực rất là khiếp sợ. Kính thưa Sư phụ, con xin được hỏi người, vong linh đứa bé đó có thực sự là tồn tại không?
HT Tịnh Không:
- Có, thật sự là có.
Phóng viên:
- Người đời nay có đủ thứ lý do để không muốn có con, như là những người bị cảm sốt uống thuốc hay những người uống rượu, hút thuốc, có thai trước hôn nhân hay là những người kiểm tra phát hiện thai nhi có dị tật. Đã vậy còn có một số thanh niên nói là trong lòng không được vui nên lỡ mang thai thì bắt phải phá thai cho bằng được, v.v… Còn có những người phụ nữ cứ mong muốn sinh cho người mình yêu một đứa con trai. Vì vậy, sau mỗi lần mang thai họ đều muốn đi siêu âm, thật ra là để biết coi là trai hay là gái. Nếu mà phát hiện thai là gái, thì liền đi phá thai ngay. Phá từng lần, từng lần như vậy cả thảy là hết 9 lần. Thưa Sư phụ, những cái đã nêu ở trên đó có phải là lý do không?
HT Tịnh Không:
- Không phải là lý do. Hết thảy đều là tạo tội. Tội này rất là nặng, nặng lắm. Tại sao phải làm những chuyện như vậy chứ, xem chuyện phá thai như trò đùa. Thật là dại dột, họ sẽ nhận lấy quả báo. Thật ra mà nói, cái lí do chính đó là chúng ta đã đánh mất đi sự giáo dục. Cho nên bây giờ có thể nói cả thế giới, nền luân lý, đạo đức, giáo dục hoàn toàn không có. Sự giáo dục hạnh phúc đời sống không có, mà chỉ có là tạo nghiệp tội.
Phóng viên:
- Thật ra tất cả những lí do này chỉ là tự tư, tự lợi phải không Sư phụ? Và cũng đều là chỉ nghĩ đến mình thôi.
HT Tịnh Không:
- Đúng.
Phóng viên:
- Thưa Sư phụ, ở Triết Giang có một phụ nữ hơn 30 tuổi, cô ấy đã từng phá thai hai lần. Kể từ sau khi phá thai lần thứ hai thì cô ấy không mang thai được nữa. Về sau vì chuyện này mà người chồng ly hôn với cô ta. Sau khi ly hôn không lâu, cô ấy lại phát hiện mình có thai. Thế nhưng mẹ cô thì lại bảo cô đi phá thai: “con không thể mang đứa trẻ này sang bên nội thì nhất định phải phá thai đi”. Cô ấy do dự không biết phải giải quyết việc này thế nào. Cô ấy có quen biết một người rất giỏi Phật pháp nên đến đó nhờ tư vấn. Sau đó vị Phật tử lớn tuổi này khuyên cô ấy rằng cô nhất định không được phá thai. Ông nói thai nhi có duyên phận rất sâu dày với cha mẹ, được đầu thai làm người là một điều không phải dễ và khuyên cô rằng nếu có rảnh thì tụng kinh Địa Tạng, niệm Phật. Cô gái đây nghe lời và tụng kinh, niệm Phật, nhưng mà trước khi sinh mười ngày, bác sỹ có kiểm tra qua và phát hiện thai nhi này bị dị tật, đầu lớn thân nhỏ cho nên kiến nghị cô hãy mau bỏ đứa bé này và nói rằng rất có thể đứa bé này là một người lùn. Cô này nghe xong rất là sợ, nên một lần nữa đến nhà vị Phật tử thuần thành kia để xin chỉ dạy. Vị Phật tử thuần thành kia nói rằng cô đã có khoảng thời gian dài xuyên suốt tụng kinh, niệm Phật như vậy thì không có chuyện đứa bé bị dị tật. Ông khuyên cô ta nên tin vào những lời dạy trong kinh Phật và tiếp tục tụng kinh, niệm Phật rồi hồi hướng cho thai nhi tiêu nghiệp, giải oan, cô đừng có sợ. Sau đó, kết quả là cô sinh nở được tự nhiên, cô sinh ra một đứa bé trai rất mạnh khỏe, đến nay đã được 5 tuổi rồi và rất khỏe mạnh. Từ đó về sau cô ấy có lòng tin Phật pháp kiên cố không thay đổi. Và trong lúc con đang tiến hành cuộc phỏng vấn lần này, con cũng mới vừa biết được câu chuyện về người. Con nghe nói 60 năm về trước, lúc Hòa thượng chưa xuất gia đã có ngăn cản đồng nghiệp của mình phá thai. Xin hỏi, có chuyện này không ạ?
HT Tịnh Không:
- Có.
Phóng viên:
- Xin hòa thượng hãy kể lại cho mọi người biết.
HT Tịnh Không:
- Chuyện xảy ra 62 năm về trước, trước lúc tôi theo Phật 2 năm, bấy giờ tôi chưa học Phật. Vị đồng nghiệp, cả hai bên tôi đều quen biết. Sau khi hai người này để xảy ra chuyện có thai đã đến nói với tôi là định phá thai. Tôi nói là: “Không được, nếu hai người mà tiến hành việc này thì tôi cho mấy người biết, mấy người sẽ phạm tội, sẽ bị ngồi tù”. “Vậy tôi phải làm sao?”. Tôi nói: “Hai người hãy mau đến tòa án đăng ký kết hôn đi, rồi sinh đứa trẻ ra”. Và kết quả là sinh ra một cô con gái, đến nay đã được 62 tuổi rồi (cười).
Phóng viên:
- Sư phụ đã cứu một mạng người rồi đó.
HT Tịnh Không:
- Đó là do chúng tôi cực lực phản đối, tuyệt đối không được làm vậy. Tuổi tác của đôi trai gái này cũng ngang ngửa với tôi. Lúc đứa trẻ khoảng 3, 4 tuổi tôi có gặp mặt hai lần, còn sau này thì không có gặp mặt.
- Người đời nay có đủ thứ lý do để không muốn có con, như là những người bị cảm sốt uống thuốc hay những người uống rượu, hút thuốc, có thai trước hôn nhân hay là những người kiểm tra phát hiện thai nhi có dị tật. Đã vậy còn có một số thanh niên nói là trong lòng không được vui nên lỡ mang thai thì bắt phải phá thai cho bằng được, v.v… Còn có những người phụ nữ cứ mong muốn sinh cho người mình yêu một đứa con trai. Vì vậy, sau mỗi lần mang thai họ đều muốn đi siêu âm, thật ra là để biết coi là trai hay là gái. Nếu mà phát hiện thai là gái, thì liền đi phá thai ngay. Phá từng lần, từng lần như vậy cả thảy là hết 9 lần. Thưa Sư phụ, những cái đã nêu ở trên đó có phải là lý do không?
HT Tịnh Không:
- Không phải là lý do. Hết thảy đều là tạo tội. Tội này rất là nặng, nặng lắm. Tại sao phải làm những chuyện như vậy chứ, xem chuyện phá thai như trò đùa. Thật là dại dột, họ sẽ nhận lấy quả báo. Thật ra mà nói, cái lí do chính đó là chúng ta đã đánh mất đi sự giáo dục. Cho nên bây giờ có thể nói cả thế giới, nền luân lý, đạo đức, giáo dục hoàn toàn không có. Sự giáo dục hạnh phúc đời sống không có, mà chỉ có là tạo nghiệp tội.
Phóng viên:
- Thật ra tất cả những lí do này chỉ là tự tư, tự lợi phải không Sư phụ? Và cũng đều là chỉ nghĩ đến mình thôi.
HT Tịnh Không:
- Đúng.
Phóng viên:
- Thưa Sư phụ, ở Triết Giang có một phụ nữ hơn 30 tuổi, cô ấy đã từng phá thai hai lần. Kể từ sau khi phá thai lần thứ hai thì cô ấy không mang thai được nữa. Về sau vì chuyện này mà người chồng ly hôn với cô ta. Sau khi ly hôn không lâu, cô ấy lại phát hiện mình có thai. Thế nhưng mẹ cô thì lại bảo cô đi phá thai: “con không thể mang đứa trẻ này sang bên nội thì nhất định phải phá thai đi”. Cô ấy do dự không biết phải giải quyết việc này thế nào. Cô ấy có quen biết một người rất giỏi Phật pháp nên đến đó nhờ tư vấn. Sau đó vị Phật tử lớn tuổi này khuyên cô ấy rằng cô nhất định không được phá thai. Ông nói thai nhi có duyên phận rất sâu dày với cha mẹ, được đầu thai làm người là một điều không phải dễ và khuyên cô rằng nếu có rảnh thì tụng kinh Địa Tạng, niệm Phật. Cô gái đây nghe lời và tụng kinh, niệm Phật, nhưng mà trước khi sinh mười ngày, bác sỹ có kiểm tra qua và phát hiện thai nhi này bị dị tật, đầu lớn thân nhỏ cho nên kiến nghị cô hãy mau bỏ đứa bé này và nói rằng rất có thể đứa bé này là một người lùn. Cô này nghe xong rất là sợ, nên một lần nữa đến nhà vị Phật tử thuần thành kia để xin chỉ dạy. Vị Phật tử thuần thành kia nói rằng cô đã có khoảng thời gian dài xuyên suốt tụng kinh, niệm Phật như vậy thì không có chuyện đứa bé bị dị tật. Ông khuyên cô ta nên tin vào những lời dạy trong kinh Phật và tiếp tục tụng kinh, niệm Phật rồi hồi hướng cho thai nhi tiêu nghiệp, giải oan, cô đừng có sợ. Sau đó, kết quả là cô sinh nở được tự nhiên, cô sinh ra một đứa bé trai rất mạnh khỏe, đến nay đã được 5 tuổi rồi và rất khỏe mạnh. Từ đó về sau cô ấy có lòng tin Phật pháp kiên cố không thay đổi. Và trong lúc con đang tiến hành cuộc phỏng vấn lần này, con cũng mới vừa biết được câu chuyện về người. Con nghe nói 60 năm về trước, lúc Hòa thượng chưa xuất gia đã có ngăn cản đồng nghiệp của mình phá thai. Xin hỏi, có chuyện này không ạ?
HT Tịnh Không:
- Có.
Phóng viên:
- Xin hòa thượng hãy kể lại cho mọi người biết.
HT Tịnh Không:
- Chuyện xảy ra 62 năm về trước, trước lúc tôi theo Phật 2 năm, bấy giờ tôi chưa học Phật. Vị đồng nghiệp, cả hai bên tôi đều quen biết. Sau khi hai người này để xảy ra chuyện có thai đã đến nói với tôi là định phá thai. Tôi nói là: “Không được, nếu hai người mà tiến hành việc này thì tôi cho mấy người biết, mấy người sẽ phạm tội, sẽ bị ngồi tù”. “Vậy tôi phải làm sao?”. Tôi nói: “Hai người hãy mau đến tòa án đăng ký kết hôn đi, rồi sinh đứa trẻ ra”. Và kết quả là sinh ra một cô con gái, đến nay đã được 62 tuổi rồi (cười).
Phóng viên:
- Sư phụ đã cứu một mạng người rồi đó.
HT Tịnh Không:
- Đó là do chúng tôi cực lực phản đối, tuyệt đối không được làm vậy. Tuổi tác của đôi trai gái này cũng ngang ngửa với tôi. Lúc đứa trẻ khoảng 3, 4 tuổi tôi có gặp mặt hai lần, còn sau này thì không có gặp mặt.
0 Kommentare:
Post a Comment