"Xa hơn chúng ta xét về lý nhân quả: Sở dĩ có niệm ân oán với
  nhau, đều có nguyên nhân. Một người chưa quen biết, mới gặp nhau là
  ta có cảm tình ngay và muốn giúp đở tất cả những gì họ muốn cần. Trái
  lại, cũng một người chưa từng quen thuộc vừa gặp mặt liền sanh bực bội,
  không muốn nhìn họ, và từ khước mọi giúp đở, mặc dù họ cần
  đến ta..."
Trong Tăng Chi Bộ Kinh (VII, VI-60), Phật nói: Người thù địch có bảy
  điều kiện mong cho kẻ thù với mình:
1. Mong cho kẻ thù với mình nhan sắc xấu xí.
   
  
2. Mong cho kẻ thù với mình ngủ không được.
   
  
3. Mong cho kẻ thù với mình không được lợi ích, thường tổn giảm.
   
  
4. Mong cho kẻ thù với mình bị phá sản.
   
  
5. Mong cho kẻ thù với mình không được danh vọng.
   
  
6. Mong cho kẻ thù với mình không được bạn bè.
   
  
7. Mong cho kẻ thù với mình chết đọa đường dữ.
   
Bình:
Xét bảy điều Phật nói trên có đúng với tâm lý chúng ta không?
  Nếu ai là người mình thù địch thì mình đâu thích họ có sắc đẹp
  mà muốn họ xấu xa. Và muốn họ luôn luôn bất an mất ngủ, muốn cho
  họ tổn hại, mất mát tài sản danh vọng, nhẫn đến cho bạn bè lánh
  xa họ. Cuối cùng muốn cho họ khi chết bị đọa địa ngục. 
Những điều mong muốn trên là quan niệm trả thù. Tuy mình không dùng
  hành động độc ác với người thù, nhưng lúc nào cũng muốn cho người thù
  của mình gặp nhiều tai biến họa lụy v.v... 
Những quan niệm như thế xét theo thói thường thì miễn bàn, nhưng
  xét sâu về đạo lý là một điều tổn hại rất lớn. Tại sao? Trước
  xét việc gần gũi nhất là ngay tâm niệm mình: Một khi muốn cho người
  ta khổ. Khi khởi niệm muốn đó lòng mình có vui chăng, hay chính cái
  niệm đó làm cho lòng mình bức rức, cảm thọ khổ sở bất an? Ðó là
  chưa nói đến gặp trường hợp trái ngược, mình muốn người ta khổ mà
  trái lại họ được vui, thì tâm niệm chúng ta lúc đó thế nào?
  Muốn cho người ta mất mà họ vẫn được, muốn cho người ta xấu, mà họ
  vẫn tốt v.v... Chúng ta sẽ bực bội đến đâu? Thế nên những mong muốn
  ấy đều không lợi lạc mà tổn thương tâm niệm chính mình. 
Xa hơn chúng ta xét về lý nhân quả: Sở dĩ có niệm ân oán với
  nhau, đều có nguyên nhân. Một người chưa quen biết, mới gặp nhau là
  ta có cảm tình ngay và muốn giúp đở tất cả những gì họ muốn cần. Trái
  lại, cũng một người chưa từng quen thuộc vừa gặp mặt liền sanh bực bội,
  không muốn nhìn họ, và từ khước mọi giúp đở, mặc dù họ cần
  đến ta. Những điều đó không có chi lạ, là do chúng ta với những
  người ấy đã tạo "ân" hay "oán" thuở quá khứ... Còn rất
  nhiều khía cạnh khác, đây chúng tôi chỉ nêu vài trường hợp điển
  hình mà thôi. 
Vậy, muốn cho tâm được mát mẻ, thư thới y cứ lời Phật dạy, chúng ta
  phải xem oán thân bình đẳng, nghĩa là dứt hết niệm "ân" và
  "oán". Vì người ân giúp ta chính là những người ta từng giúp
  họ, bây giờ họ giúp lại ta, người oán hại ta là ta đã từng gây khổ
  đau cho họ, nên bây giờ họ đối xử tệ bạc với ta. Việc ấy
  chỉ trong vòng vay trả. Hơn nữa, phải quán tất cả mọi người đều là
  bà con thân thuộc của chúng ta, nếu không đời này cũng nhiều đời
  trước. Dù họ có lỗi lầm chút ít ta nên tha thứ, đâu nỡ thù ghét
  họ. Hiểu như vậy thì ta dứt được niệm ân và oán. Nhờ dứt
  niệm ân oán nên sợi dây ân oán bị cắt đứt. Khi ân oán dứt tâm ta
  không an tịnh là gì? 
Lục Tổ dạy: "Thương ghét chẳng bận lòng, nằm dài duỗi chân
  ngủ". Vậy ta muốn ngủ ngon giấc thì phải dứt niệm "oán
  thân". 
Hoà Thượng Thích Thanh Từ






0 Kommentare:
Post a Comment