Các người con rất lo âu, cuống quýt lên, rối lên, các người con như
đau thắt từng khúc ruột, tôi cảm nhận được điều đó thể hiện qua khuôn mặt của
họ. Tôi luôn nghĩ rằng từ bấy lâu nay mình cũng có hiếu, cũng lo lắng cho người
mẹ của mình nhiều lắm. Nhưng khi thấy 7 người con này chăm sóc lo lắng cho
người mẹ. Tôi cảm thấy mình thua xa những người con hiếu tử này.
Thích Hạnh Phú
(Nguồn: www.duongvecoitinh.com)
Kính thưa chư liên hữu đồng tu. HT. Tịnh Không thường
giảng rằng: “thấy người hiền ta phải bắt chước học theo. Thấy người làm thiện
ta nên tùy hỷ tán thán công đức”. Chính vì thế, nhân dịp 1 chuyến đi Hộ Niệm xa
tại tỉnh Daklak. Người viết tận mắt chứng kiến “người hiền – gia đình có 7
người con hiếu tử”. Cảm động trước tinh thần HIẾU ĐẠO CỦA 7 NGƯỜI CON. Người
viết xin mạo muội viết lại đôi dòng suy nghĩ cảm tưởng của mình. Kính gởi đến
chư vị bài viết về đạo lý NHÂN VĂN ĐẠO ĐỨC CON NGƯỜI.
Ngày nay, khi mà xã hội khoa học kỹ thuật ngày càng
phát triển không ngừng. Thì nền nhân văn đạo đức con người hình như ngày càng
đi xuống. Khi mà tiền tài, danh vọng như một con Ma, một án mây đen đang len
lỏi vào tâm thức con người để rồi phủ mờ đi ánh trăng lý trí. Họ đã quên đi
công ơn sanh thành dưỡng dục 3 năm nhũ bộ 9 tháng cưu mang, để bảo vệ hình hài
viên ngọc vô giá của người mẹ, cha. Họ quên đi tất cả lu mờ lý trí cũng chỉ vì
đồng tiền, và rồi không 1 chút do dự họ đã cầm dao giết đi người mẹ, người cha
đã sinh mình ra trên cuộc đời này (hiện nay những thông tin này phổ biến trên
báo pháp luật rất nhiều).
Xã hội như một vườn hoa đủ màu sắc, hương vị, mỗi gia
đình là một bông hoa. Bên cạnh những bông hoa màu sắc không tươi đẹp, tất nhiên
cũng có bông hoa màu sắc mùi hương tỏa ra thoang thoảng say đắm lòng người.
Vâng! Trong xã hội này rất nhiều gia đình có phước lành sinh ra những người con
hiếu thảo. Có thể tôi chưa nghe hoặc không biết đến những gia đình này. Vì thế,
trong phạm trù bài viết nhỏ này tôi xin kể ra để cùng chia sẻ chư vị GIA ĐÌNH
CÓ 7 NGƯỜI CON HIỂU TỬ.
Vừa qua trong 1 chuyến đi Hộ Niệm xa, tại huyện
Eah’leo tỉnh Daklak. Đó là gia đình của cô Phật tử NGUYỄN THỊ ĐINH LAN – PD SƠN
HÒA và LÊ CÔNG TÂM. Cô sinh ra 5 người con 3 trai 2 gái cùng với 2 người con
dâu. Cuộc sống khó khăn khổ cực nơi miền núi, cô và chồng hầu như làm tất cả
mọi công việc để rồi chắt chiu từng đồng tiền ít ỏi nuôi 5 người con ăn học đại
học, có người học đang học thạc sĩ. Hiện nay, hầu hết những người con này có
được công việc ổn định làm trong Ngân hàng tại Tp.HCM. Cuộc sống đang ềm đềm
phẳng lặng thì bỗng nhiên gia đình xảy ra sự buồn. Cô bị bệnh đưa vào bệnh viện
bác sĩ khám nói cô bị ung thư đường ruột. Cô có người em rể là Trưởng Ban Hộ
Niệm khuyên cô và gia đình nên đưa về nhà để Hộ Niệm. Thế là tôi lên Daklak để
Hộ Niệm. Thời gian tôi ở để Cộng Tu Hộ Niệm là 16 ngày. Trong khoảng thời gian
này tôi có dịp chứng kiến tinh thần chữ Hiếu được thể hiện rõ nét hơn. Có thể
lâu nay tôi chỉ đọc những bài viết nói về chữ Hiếu qua sách báo. Hôm nay, mới
có dịp thấy tận mắt. Tôi thường đi Hộ Niệm, và cũng có dịp đi nhiều nơi nhưng
quả thật chưa có 1 gia đình nào để lại trong tôi nhiều ấn tượng đẹp như gia
đình của cô NGUYỄN THỊ ĐINH LAN này. Có rất nhiều gia đình tôi đến Hộ Niệm
thường thấy cảnh, các người con thường viện cớ lấy lý do là con bận đi làm, nếu
nghỉ làm sẽ bị công ty đuổi. Thế là không chăm sóc cha, mẹ. Thậm chí, có những
gia đình khi biết cha mẹ mình bị bệnh bỏ mặc không chăm sóc, để người mẹ của
mình nằm trong 1 cái kho để đồ phế liệu. Còn rất nhiều rất nhiều những gia đình
có những trường hợp gần giống như thế. Họ hầu như quên đi bổn phận của người
con, tinh thần chữ Hiếu. Riêng gia đình của cô NGUYỄN THỊ ĐINH LAN. Khi biết mẹ
mình bị bệnh không thể nằm trong bệnh viện cần đưa về nhà để dưỡng bệnh và Hộ
Niệm. 7 người con liền xin phép nghỉ làm. Thấy vậy tôi mới hỏi:
- Con nghỉ làm vậy không sợ ngân hàng đuổi hay sao?
Các người con đều nói: “ Dạ! Thưa không sợ. Đuổi thì
mình tìm xin việc khác làm, thiếu gì việc làm. Chăm sóc mẹ bị bệnh mới là điều
quan trọng”.
Tôi có vài người bạn thân, nghe nói xin vào ngân hàng
làm rất khó. Không phải chuyện dễ dàng. Vậy mà những người con này dám nghỉ.
Đây là việc không phải những người con nào cũng làm được điều này. Rồi hằng
ngày 7 người con thay phiên nhau chăm sóc người mẹ. Một ngày 2 lần vệ sinh lau
rửa người mẹ đến 7 người con đều cùng làm. Họ làm một cách vui vẻ, hình như những
người con này đang nghĩ rằng được chăm sóc làm vệ sinh cho người mà đã sinh ra
mình đây là 1 điều diễm phúc, 1 ân huệ mà khó có được. Bên cạnh ngồi bên giường
bệnh, niệm Phật cùng với người mẹ của mình 24/24. Có nhiều đêm khoảng 2, 3 giờ
sáng tôi thức giấc xem thử thế nào thì thấy họ vẫn ngồi bên giường bệnh niệm
Phật, canh nhìn người mẹ kính yêu ngủ. Đây là việc làm mà không phải gia đình
nào cũng làm được. Tôi đi Hộ Niệm cho 1 gia đình nào đó cũng thường bảo những
người con nên thay phiên ngồi bên giường bệnh vừa canh vừa niệm Phật, để có vấn
đề gì thì gọi điện thoại cho BHN ngay. Nhưng hầu như họ ngồi canh thì được, còn
niệm Phật thì không niệm. Tôi hỏi họ thì họ bảo là ngại, hoặc có khi niệm qua
loa, niệm cho lấy lệ.
Mỗi lần Cô ho, hay cô đau nhức vì căn bệnh ung thư
hoành hành. Các người con rất lo âu, cuống quýt lên, rối lên, các người con như
đau thắt từng khúc ruột, tôi cảm nhận được điều đó thể hiện qua khuôn mặt của
họ. Tôi luôn nghĩ rằng từ bấy lâu nay mình cũng có hiếu, cũng lo lắng cho người
mẹ của mình nhiều lắm. Nhưng khi thấy 7 người con này chăm sóc lo lắng cho
người mẹ. Tôi cảm thấy mình thua xa những người con hiếu tử này. Trong đoàn
cùng đi Hộ Niệm ai ai cũng khen, gia đình thật có phước. Nhưng vấn đề gì cũng
có nhân có quả. Mọi hiện tượng sự việc xảy ra trên cuộc đời này không ngoài đạo
lý nhân quả. Chúng tôi nghe những người em, những bà con trong gia đình kể lại
rằng là ngày xưa cô LAN này rất có hiếu với cha mẹ. Nên bây giờ sinh 5 người
con ra người nào cũng có hiếu với cô. Ngay đến 2 người con dâu cũng rất mực
hiếu thảo.
Đến khi cô lâm chung, các người con này càng thể hiện
lòng hiếu thảo của mình rõ rệt hơn. Hôm đó ngày mùng 2/7/ GN. Buổi sáng thấy cô
ói ra máu BHN thấy nguy kịch nên đã bắt đầu niệm Phật, lạy Phật từ lúc 8g sáng
đến khoảng 2g chiều thì cô trút hơi thở cuối cùng trong sự Hộ Niệm của BHN và
gia đình. 7 người con này đã vì Mẹ mà lạy Phật cầu đức Từ phụ A DI ĐÀ PHẬT
phóng quang tiếp dẫn Mẹ mình vãng sanh Tây phương Cực Lạc. Các người con này
lạy Phật xuyên suốt liên tục trong cuộc Hộ Niệm, tôi ít thấy họ nghỉ ngơi, ngủ
nghỉ gì. Cuộc Hộ Niệm này từ lúc 8g sáng ngày 2/7 cho đến 5g chiều ngày 3/7.
Tổng cộng cuộc Hộ Niệm là 33g. Thì các người con đã niệm Phật lạy Phật gần 30
giờ (trừ thời gian ăn uống nghỉ ngơi chút ít). BHN có những thành viên lạy Phật
cũng rất nhiều nhưng khi thấy những người con này lạy Phật cũng thán phục, hết
lời khen ngợi. Các thành viên BHN đều không hiểu vì sao họ có 1 năng lực, 1 sức
mạnh, 1 ý chí kiên định dũng mạnh như thế. Phải chăng vì muốn trả chữ HIẾU. Khi
biết mẹ mình được vãng sanh. Họ vui mừng khôn tả, những nụ cười tươi như xua
tan hết những mệt nhọc của họ. Đây là thành quả đền đáp xứng đáng cho những
người con chí hiếu. Các người con nói “con thật sự muốn Mẹ vãng sanh hơn là bớt
bệnh, bớt bệnh sợ mất phần vãng sanh”.
Khi tẩn liệm, các người con này cũng chính tay mình
lau rửa, mặc áo quần cho người Mẹ của mình và tự tay khiêng thân xác người Mẹ
Kính yêu để vào áo quan tài, trong tiếng niệm Phật của chư vị đồng tu BHN. Các
người con còn phát tâm ăn chay trong vòng 49 ngày, đang học thạc sĩ và làm
trong ngân hàng nhưng xin nghỉ làm để vào chùa làm công quả trong vòng 49 ngày
để lấy công đức hồi hướng cho hương linh của người kính yêu. Nhằm giúp cho phẩm
vị của Mẹ được nâng cao, nhằm hoa sen trên cõi Tây phương mau nở thấy Phật ngộ
Vô Sanh.
Thiên kinh vạn quyển, cổ thánh tiên hiền vị nào cũng
đều khen “trăm điều thiện Hiếu đứng đầu”. Đại sư Liên Trì vị Tổ thứ 8 của Tịnh
Độ nói: “ Cha Mẹ được xa rời trần cấu, thì đạo làm con mới vẹn toàn” “xa trần cấu”
ý của Tổ sư là “Cha Mẹ thoát khỏi lục đạo luân hồi vãng sanh Tây phương Cực
Lạc. Thì đạo làm con mới viên tròn chữ Hiếu”. Đức Phật thì dạy: “ Sinh ra thời
không gặp Phật, thì khéo phụng dưỡng Cha Mẹ. Đó là Hiếu”.
Tuy thời gian tôi ở cùng những người con Hiếu tử này
chỉ 16 ngày, khoảng thời gian không lâu lắm nhưng tôi đã cảm nhận được phần nào
tinh thần Hiếu Đạo của những người con này. Thật sự tôi khó có thể diễn tả hết
sự cảm nhận của mình cho chư vị hiểu. Bởi vì, dân gian có câu “ ngôn ngữ trần
gian là túi rách, đựng sao đầy 2 tiếng Mẹ yêu” cũng một danh nhân nói rằng:
“trong một hoàn cảnh nào đó đôi khi ngôn ngữ biến thành những hình thức và cấu
trúc chết cứng” không thể nào diễn tả hết cảm xúc của con người. Ví dụ các vị
nói “Con Yêu Mẹ” tuy chỉ có 3 từ giản dị, mộc mạc nhưng chứa đựng biết bao tình
cảm sâu thẳm của người con thương yêu Mẹ. Tôi quả quyết rằng cho dù chư vị có
tốn bao nhiêu giấy mực cũng không thể nào diễn tả được thứ tình cảm “của một
người con hiếu thảo dành tặng người Mẹ kính yêu” cho người khác hiểu được. Bởi
thế đạo Phật có câu: “Như nhân ẩm thủy. Lãnh noãn tự tri” nghĩa là “như người
uống nước, nóng lạnh tự biết”.
Vâng! Chính vì thế mà bản thân tôi cũng như chư vị
đồng tu trong BHN đều có cùng chung 1 suy nghĩ, đó là: “ĐÂY LÀ 1 ĐẠI GIA ĐÌNH
PHƯỚC ĐỨC NÊN CÓ 7 NGƯỜI CON HIẾU TỬ”
Gia Đình Có 7 Người Con Hiếu Tử
Thưa chư liên hữu đồng tu. Đây là cuộc Hộ Niệm đặc
biệt trong những cuộc Hộ Niệm từ trước đến nay. Đặc biệt bởi những điểm sau
đây:
1. Ca Hộ Niệm được cộng tu liên tục trong vòng 12 ngày
( mỗi ngày khoảng 5 tiếng, sáng – chiều – tối + phóng sanh mỗi ngày). Phật tử
NGUYỄN THỊ ĐINH LAN – PD SƠN HÒA mới xả báo thân. Trong vòng 12 ngày cộng tu
cùng BHN cô rất tinh tấn niệm Phật trước sự ngạc nhiên và hoan hỷ của BHN. Cô
quyết lòng niệm Phật vãng sanh. Thật sự buông xả vạn duyên.
2. Chiều ngày 30/6 vào lúc 4g. Cô ói ra máu, BHN và
gia đình thấy vậy niệm Phật Hộ Niệm cho cô, cô niệm Phật liên tục từ 4g chiều
đến 10g tối. thấy cô niệm Phật cũng lâu, sợ cô mệt nên BHN mới nói cô nghỉ 1
chút. Nhưng cô nói: “CON KHÔNG MỆT, CON SỢ NGỦ QUÊN RỒI PHẬT KHÔNG ĐẾN TIẾP
DẪN”. BHN rất cảm động và khâm phục trước tinh thần, ý chí, nghị lực kiên
cường, sự quyết tâm vãng sanh về Tây phương của cô.
3. Ông Chồng nói với Vợ là:
Bây giờ Tui với Bà KHÔNG CÒN TÌNH NGHĨA VỢ CHỒNG nữa.
Thay vào là TÌNH LIÊN HỮU ĐỒNG TU, TUI SẼ HỘ NIỆM ĐƯA TIỄN BÀ VỀ TÂY PHƯƠNG.
Sau đó Bà nhớ cứu độ lại tui cùng các con để gia đình mình cùng về Tây phương.
Thế là ông Chồng nói bà Vợ móc tay quéo HỨA.
Các người con thì nói:
Con muốn Mẹ con vãng sanh, chứ
không muốn Mẹ con hết bệnh, Vì hết bệnh sợ Mẹ mất phần vãng sanh.
Tuy là 2 Lời nói mộc mạc giản
dị chất phát thật thà. Nhưng chứa đựng bao nhiêu thâm ý cao đẹp.
4. Hộ Niệm 33 tiếng ( từ 08g
sáng ngày mùng 2/7 – 5g chiều ngày 3/7). Cô niệm Phật cùng BHN và gia đình
xuyên suốt từ 08g sáng đến 10g trưa. Bỗng nhiên cô nói với BHN: CÔ THẤY PHẬT A
DI ĐÀ MỈM CƯỜI VỚI CÔ. Đến lúc 12g trưa, Lúc này cô mệt quá nên không niệm Phật
nữa và nhắm đôi mắt lại nằm nghỉ ngơi (tuy rằng miệng không niệm Phật nữa nhưng
tai cô vẫn nghe tiếng niệm Phật của BHN). Đến 2g chiều cô bắt đầu đưa hơi lên
chuẩn bị trút hơi thở cuối cùng, BHN thấy vậy lấy hình đức PHẬT A DI ĐÀ đưa đến
trước mặt cô, cô liền mở mắt nhìn và miệng cô nói câu gì đó…nhưng rất tiếc là
cô nói quá nhỏ nên BHN ko nghe rõ được là cô nói câu gì?
5. Khi tẩn liệm và đưa vào áo
quan đều diễn ra trong tiếng niệm Phật của BHN (khoảng 2 giờ) . Ngoài ra không đọc kinh hay
chú gì khác.
6. Trong thời gian 4 ngày từ ngày mùng 3/7 – 6/7 quàng
tại nhà. Mỗi ngày BHN và gia đình cũng cộng tu niệm Phật khoảng 5 giờ (sáng –
chiều – tối) để lấy công đức hồi hướng cho hương linh.
7. Ngoài thời gian cộng tu 5 tiếng thì mở máy niệm A
DI ĐÀ PHẬT liên tục 24/24. Không có tổ chức nhạc, kèn, trống.
8. Ngày đưa quan tài ra nghĩa trang cũng diễn ra trong
tiếng niệm Phật của BHN và gia đình từ nhà ra đến nghĩa trang. Đặc biệt, đêm
trước khi đưa quan tài ra nghĩa trang trời mưa suốt đêm, mưa rất to – lớn. Ai
cũng lo lắng sợ rằng sáng mai trời mưa như thế rất khó cho BHN và gia đình niệm
Phật ra đến nghĩa trang. Nhưng điều bất ngờ xảy ra sáng hôm sau trời tạnh mưa,
khô ráo. Nhưng đến khi đưa quan tài xuống huyệt thì trời đổ mưa to.
9. Trong thời gian từ khi bắt đầu Cộng Tu Hộ Niệm cho
đến khi lo xong hậu sự là 16 ngày. Gia đình đều ăn chay trường. Trong vòng 49
ngày các người con hứa sẽ cố gắng ăn chay trường, có người còn vô chùa vừa tu
tập vừa làm công quả để lấy công đức hồi hướng cho Mẹ.
10. Tiền phúng điếu có bao nhiêu các người con đều đem
đi cúng dường chùa, ấn tống tượng Phật, phóng sanh. ko giữ lại 1 đồng riêng nào
cho gia đình. Tiền lo hậu sự là tự gia đình anh chị em bỏ tiền riêng của bản
thân.
Thích Hạnh Phú
0 Kommentare:
Post a Comment