Đôi khi nhận ra lòng mình đã bị
tổn thương, tim mình đã rách bươm, chằng chịch nhiều vết xước…tôi học được cách
âm thầm trở về một góc riêng của mình, tự chăm sóc tim mình, tự an ủi bản thân,
ôm ấp yêu thương mình, không trách hờn hay buồn khổ, hoặc chạy tìm nơi nương
tựa ở một người nào khác, tựa nương vào Chánh Pháp là nơi an toàn nhất! và khi
đó tôi có cái nhìn thoáng hơn, bao dung, thông cảm hơn, tim tôi sẽ mở rộng hơn
với những người chung quanh, ngay cả những người đã từng làm tôi thất vọng; tôi
thấy họ bây giờ đáng thương hơn là đáng giận, đáng hờn, đáng ghét hay đáng lánh
xa…
Một năm sắp trôi qua với biết bao kỷ
niệm buồn vui, đầy rẫy những thành công hay thất bại của mỗi người. Những ngày
cuối năm này đi qua với cảm nhận của mỗi người thật khác nhau, có người thì tất
bật để hoàn thành những việc này chuyện nọ…rồi chuẩn bị cho những dự án trong
năm mới….nhưng cũng có người lặng lẽ, trầm tư…gần như sống chậm lại trong những
ngày này…nhưng chắc chắn tất cả ai ai cũng không nhiều thì ít có những suy tư
của riêng mình, tự tạo cho mình „riêng một góc trời“!.
Góc trời của riêng tôi là một chút
khoảng lặng trong tâm hồn, nơi đó là quê hương, là gia đình – những tiếng ầu ơ
của thời nhỏ dại mà có đi hết chiều dài cuộc sống, tôi cũng luôn khắc sâu trong
tâm khảm riêng mình. Từng bước chân chậm rãi trong công viên với cái không khí
lạnh giá của tiết trời mùa đông làm tôi thèm làm sao ánh lửa bập bùng ấm cả một
góc sân vườn Ngoại trong những đêm nấu bánh Tét, ánh mắt đợi chờ náo nức trên
đôi gò mà đỏ hồng của mấy đứa cháu quanh quẩn giúp Ngoại chêm thếm mấy vỏ dừa khô
vào lò lửa…những ký ức cho ngày cuối năm ở đó chợt hiện về trong tôi như những
thước phim quay chậm, tôi nhớ….tôi thấy….sao mà đẹp vô cùng! Cả nhà cùng nhau
dọn dẹp nhà cửa từ trong ra ngoài, mỗi người một việc, tuy mệt nhưng ai nấy đều
vui, cùng nhau làm mới, làm sạch mọi thứ…tạo một sinh khí thoải mái, thơm tho
để chào đón một năm mới sắp đến với bao hy vọng và ước muốn riêng của từng
người. Tôi nhớ cái chợ quê bổng dưng được khoát thêm rất nhiều mầu sắc của bao
nhiêu là bông hoa dành cho ngày Tết. Nhà vườn tha hồ mà khoe những chậu bông
vạn thọ, thược dược, mồng gà, mai vàng…..mà họ đã bỏ công chăm sóc suốt cả năm
dành cho ba ngày Têt.
Những ngày cuối năm, tôi trân quý và
gói ghém lại những điều tưởng như đã rất là cũ kỹ, bao bọc yêu thương trong yêu
thương. Lắng nghe con tim để thấy mình thật bình thản; hít vào tận những tế bào
trong cơ thể một hơi thở thật dài, thật sâu, để sẵn sàng cho một năm mới sắp
đến. Có lạ không? Cho năm mới? Cái gì gần trôi theo kẻ bàn tay thì gọi là Cũ,
cái gì sắp đến thì cho là Mới! Cũ đi thì Mới đến. Chuyện Trời Đất mà! Tôi cũng
bị cuốn trong vòng xoay đó.
Những ngày cuối năm, có những sự
đồng cảm đến lạ, có cả những vui buồn cùng ước vọng. Thời gian chẳng đợi chờ
ai…nhưng tôi có quyền giữ những khoảnh khắc bình an cho riêng mình, tôi rất
thích những gì bất chợt không sắp xếp và tính toán cài đặt trước, những cơn mưa
bất chợt, những nụ cười, ánh mắt thân thương bất chợt đâu đây, những ánh mắt
cảm thông, những cái nắm tay ấm áp, những lời nói êm dịu bất chợt trong
ngày….Chẳng ai tiếc gì mà không cho nhau một nụ cười, chẳng ai tiếc gì mà không
sẻ chia một chút ấm nồng trong trời đông lạnh giá này. Cuộc sống quanh tôi chứa
rất nhiều điều thật tuyệt vời, luôn cả những điều bất như ý….chỉ cần tôi dành
ra một chút thì giờ, sống chậm lại, nhìn kỹ hơn…thì toàn là những điều thích
thú…có khi trong những giọt nước mắt nghẹn ngào, tôi vẫn nghe đây đây ẩn chứa
tiếng cười khúc khích hồn nhiên của bé thơ vô tư trong mỗi con người.
Một ngày nào đó, có thể tôi sẽ gói
ghém tất cả thuộc về nơi này để quay về chốn ấy, nơi mà tôi thường tự nhủ:“còn
gì hơn nơi chốn bình yên!“ một khoảng lặng trong trái tim để tôi biết có một
nơi luôn đón tôi về. Thời gian vẫn cứ thoi đưa, con người ta cứ chạy theo những
đam mê, khát vọng của bản thân…vô tình, vô tâm….giật mình và hối tiếc, tiếc cho
chính bản thân chưa hưởng trọn từng bất chợt nhiệm mầu của cuộc sống. Sống là
sống trong từng giây, với những cảm xúc của chính mình, uống cạn những mật ngọt
cùng đắng cay tuyệt vời mà cuộc sống dành tặng cho mọi người.
Những ngày cuối năm……thấy lòng có
chút gì bình thản hơn….
• Tôi có nhiều thời gian để nghe
được con tim mình, không giàu nhưng lại có nhiều tình, rất nhiều yêu thương từ
gia đình và bạn bè quen biết. Xin chấp tay cảm ơn tất cả.
• Tôi không ép tôi vào những cái
vòng luẩn quẩn của so đo, tính toán hơn thua. Cho và nhận tùy theo duyên đưa
đến.
• Có lúc chạm được bình yên vì nhìn
đâu đâu cũng thấy tình yêu thương có mặt trong đó, trong nụ cười ánh mắt, trong
cái nắm tay thật chặt mừng vui, trong những cái ôm khe khẻ nhưng đầy ấm áp của
bạn bè.
• Không cần phải bon chen, tranh
giành để có được chỗ đứng, chỗ ngồi trên, trước thiên hạ, cứ thong thả hưởng
từng bước chân, chẳng cần chi phải vội vàn hấp tấp mà đánh mất thời gian mình
được….đi cho mình. Đơn giản sống, ăn nghĩ ngủ vì khi cảm thấy bình yên thì lúc
nào cũng ấm.
• Tôi thấy mình có can đảm sống thật
cho chính mình, nhất là thành thật với chính mình, ít ra là làm được cho mình
một cái gì chứ không phải cứ đánh bóng cái Tôi của mình qua công trạng này hay
nỗ lực nọ cho bất cứ một người nào.
• Thời gian làm mọi thứ già đi, đi
lần đến sự hủy hoại, mất mát, tôi cũng nằm trong điều kiện bất di dịch này.
Nhưng tôi vẫn có đủ thời gian để ngắm nhìn thân thể mình mỗi ngày một thay đổi
tàn phai, ngắm nhìn luôn cả những người mình thương yêu và để biết cho đi nhiều
hơn nữa…kẻo ngày mai không kịp!
• Tôi muốn tận dụng thời gian mình
đang có để mong cho những người thân luôn dồi dào sức khỏe, những lo lắng sẽ
bớt đi trên nếp nhăn của vầng trán. Mong sao niềm vui sẽ đến với tất cả mọi
người, chấp nhận luôn những tuyệt vọng, bất hạnh, khổ đau.
• Tôi vẫn thực tập mở rộng trái tim,
để tình cảm trao đi mà không cần nhận lại, dù rằng bị phản bội, ngoảnh mặt xoay
lưng sau nhiều ngày hai tay từng nắm chặt….tất cả những gì đã cho xin cứ để gió
thoảng cuốn đi.
• Đôi khi nhận ra lòng mình đã bị
tổn thương, tim mình đã rách bươm, chằng chịch nhiều vết xước…tôi học được cách
âm thầm trở về một góc riêng của mình, tự chăm sóc tim mình, tự an ủi bản thân,
ôm ấp yêu thương mình, không trách hờn hay buồn khổ, hoặc chạy tìm nơi nương
tựa ở một người nào khác, tựa nương vào Chánh Pháp là nơi an toàn nhất! và khi
đó tôi có cái nhìn thoáng hơn, bao dung, thông cảm hơn, tim tôi sẽ mở rộng hơn
với những người chung quanh, ngay cả những người đã từng làm tôi thất vọng; tôi
thấy họ bây giờ đáng thương hơn là đáng giận, đáng hờn, đáng ghét hay đáng lánh
xa…..
Một chút tản mạn cho những ngày cuối
năm, đời người như một dòng sông, đứng gần nhìn thấy nó thẳng, nhưng dòng sông
lại không thẳng…nhìn từ xa thấy nó uốn khúc quanh co nhưng lại không phải
cong…có lúc muốn lội ngược dòng, nhưng rồi cũng luôn chảy xuôi ra biển mẹ.
Tất cả đôi khi chỉ là một góc để thơ
thẩn, để thênh thang khi quay lại nhìn. Và yêu thương, cho đi, cảm thông, chấp
nhận…phải chăng là điều quan trọng nhất trong cuộc đời. Xin mỉm cười với Xuân,
Hạ, Thu, Đông…rồi lại Xuân….
BLB – 2.2018
0 Kommentare:
Post a Comment