"Cho nên nói, người không hiểu lý
lẽ thì thật là khổ, chúng ta có nhiều người làm cha mẹ mà không biết làm cha
mẹ, vợ chồng mẫu thuẫn với nhau, thì người chồng nói với con rằng người mẹ
không tốt thế này không tốt thế kia, người mẹ thì lại nói với con rằng người
chồng chỗ không tốt chỗ này, không tốt chỗ kia. Con cái sẽ phản ứng lại, sẽ oán
trách bố mẹ, như vậy sẽ rất dễ bị bệnh, cho nên, người không biết làm cha mẹ,
thì sẽ cho con cái mình uống thuốc độc..."
Tại sao lại bị
như vậy? Cái bệnh này nguyên nhân chủ yếu là do ưu tư suy nghĩ mà bị. Chúng ta
phải làm sao để bù đắp cho người này để thải những khí độc nằm trong khí quản
thải ra ngoài, khi nôn ra ngoài, thải ra ngoài, thì mùi vị nhất định là vị cay.
Bệnh của người
có tính cách Thủy như thế nào? Người có tính cách thủy thì thường bị bệnh về thận, tại sao thận lại có
bệnh? Do phiền muộn, cảm thấy phiền phức, buồn phiền người khác (xung đột với
người khác), phiền não lâu ngày thì tổn
thương thận, tổn thương thắt lưng và chân, mỏi lưng tê chân, đau bụng, gai đôi,
hạch xương thắt lưng, đầu xương đùi hoại tử, bệnh tiểu đường, là những bệnh mà
trên cơ bản đều là người có tính cách Thủy sẽ bị. Bệnh tiểu đường, tôi đã
gặp mấy trường hợp và cũng đã giảng bệnh cho mấy trường hợp, bệnh nhiễm trùng
đường tiểu, tôi cũng gặp không ít, điển hình có:
Chủ nhiệm hội phụ nữ huyện Khắc
Sơn của chúng ta bị bệnh nhiễm trùng đường nước tiểu, cô ta đến nhà tôi, bệnh
cô ta như thế nào? Ba ngày là phải lọc một lần, không thải nước tiểu, nếu ba
bốn ngày không lọc một lần thì không thể động đậy được, thì sẽ chết.
Bởi vì cô ta là chủ nhiệm hội phụ
nữ huyện, cho nên bệnh viện huyện lọc nước tiểu chỉ thu một nửa tiền viện phí,
mỗi lần lọc là hơn bảy trăm tệ, cô ta chỉ phải trả ba trăm năm mươi tệ, nhưng
một năm tính ra cũng hơn bốn mươi mấy nghìn tệ. Sau đó cô ta đến chỗ tôi, tôi
nhìn một cái, người này bị bệnh gì vậy, đi đứng xiêu vẹo phải có người đỡ, khi
vào nhà nằm lên giường, tôi hỏi: “Cô bị bệnh gì vậy?”
Cô ta nói: “Tôi bị bệnh thận,
nhiễm trùng đường tiểu”
Tôi nhận ra: “À cô là người đứng
đầu hội phụ nữ huyện đây mà”.
Cô ta nói: “Vâng đúng rồi, tôi là
chủ nhiệm hội phụ nữ huyện, tôi làm việc rất tốt mà”. Tự cô ta nói cô ta làm
việc rất giỏi.
Tôi nói: “Cô làm việc rất tốt vậy
tại sao cô lại có bệnh? Người tốt thì không nên có bệnh!”
Lúc đó tôi hỏi cô ta như vậy, cô
ta nói: “Ông xem đấy, mỗi khi đến tết kỳ nghỉ, tôi đều đi thăm nom chị em phụ
nữ này chị em phụ nữ kia, ai có khó khăn gì, tôi đều giúp đỡ họ”
Tôi nói: “Cô xem lại đi, cô vẫn
chưa làm tốt”.
Cô ta nói: “Vậy ông nói xem tôi
không làm tốt ở chỗ nào, xin ông chỉ điểm cho.”
Tôi nói: “Tất nhiên là khi tôi
nói cô như thế thì tôi phải chỉ cho cô xem”.
Tôi nói: “Cô là người đứng đầu
hội phụ nữ, nếu như trong huyện Khắc Sơn chúng ta có một người phụ nữ nào bất
trung bất hiếu thì đều là lỗi của cô cả. Vì sao ư? Vì cô không giảng giải đạo
đức của người phụ nữ cho họ một cách rõ ràng, làm phụ nữ phải làm những gì, cô
không giảng thấu triệt cho họ hiểu, đây là cái sai của cô, cô nói rằng cô không
có lỗi ư?”
Cô ta nói: “Ông nói cũng có lý,
đúng rồi”.
Tôi nói: “Cô đã từng như vua
Khang Hy vi hành đi thăm thú dân tình chưa? Cô có biết được chị em phụ nữ của
từng gia đình đối xử với người già cả trong nhà như thế nào không?”
Cô ta nói: “Tôi chưa có thể làm
tốt được như vậy”.
Tôi nói: “Cô thử xem, như vậy có
phải cô có lỗi không? Vương thiện nhân không phải đã từng nói sao “Trên thế
gian còn có một người không tốt thì ta cũng có lỗi”, tại sao lại bắt cô nhận
lỗi như vậy? Là bởi vì khi nhận lỗi sẽ sinh ra dương khí, khi cô nhận lỗi,
không tức giận người khác nữa, không oán trách người khác nữa, trong lòng cô sẽ
thấy vui, khi vui vẻ, khí âm của cô sẽ bớt đi, thế không phải là khí dương của
cô đã đủ sao?”
Tôi nói như vậy, cô ta nói cũng
có lý, sau đó vui vẻ ra về, một năm sau, hai vợ chồng lái xe đến nhà tôi, tôi
về đến đầu ngõ đã thấy ồn ào náo nhiệt, tôi nói: “Ai đến vậy?”
Một người nào đó trong nhà nói
vọng ra: “Là Lý Thái Vinh”. Tên cô ta là Lý Thái Vinh, tôi nghe thấy giọng cô
ta sảng khoái như thế, tôi nói người này đã khỏi bệnh rồi, cô ta gặp tôi liền
hỏi: “Anh xem tôi đã khỏi chưa?”
Tôi nói: “Nhất định là đã khỏi,
nói to tiếng như vậy mà bảo không khỏi sao được?”.
Cô ta nói: “Sau khi từ nhà anh
về, tôi cảm thấy bệnh đỡ nhiều, càng ngày càng cảm thấy khỏe hơn, bây giờ không
cần phải lọc nước tiểu nữa, cũng không bị bệnh nữa”.
Tại sao ư? Khi cô ta về nhà âm
thầm suy xét lại lỗi lầm của mình, cô ta tự hỏi mình: Mình làm công việc cán bộ
cho chị em phụ nữ bao nhiêu năm rồi, chỗ nào có lỗi, cô ta tự mình đi tìm lỗi,
giống như trong Phật giáo có nói: “Tĩnh tọa thường suy nghĩ về lỗi lầm của
mình, không đàm luận việc lỗi lầm của người khác”. Và cô ta thật sự đã khỏi
bệnh, bệnh nhiễm đường nước tiểu nặng như vậy mà cũng khỏi, cho nên có thể nói,
bệnh thận là do phiền não mà bị, có người bị bệnh phụ khoa, hạch xương thắt lưng,
gai đôi, đây là do đâu mà bị? Đều là do phiền não mà ra.
Hiện nay, phụ
nữ thì bị bệnh phụ khoa, bệnh u tử cung, bệnh tuyến sữa rất nhiều, nguyên nhân
từ đâu? Do vợ chồng không hòa thuận, hay cãi nhau. Cho nên mới nói, nghìn vạn lần
phải khống chế cơn tức giận của mình, không được tức giận, không được oán hận
người khác, nếu không, người chịu thiệt thòi chính là mình thôi. Tôi có gặp một
cô sinh viên, có một năm vào tháng Chạp, cô sinh viên về từ trường Tam Á, cô ta
bị bệnh mộng du, bệnh này nếu gặp người không biết thì cho rằng là bị ma nhập.
Mẹ cô ta dẫn con đi hết chỗ này
chỗ kia chữa mà không khỏi, sau đó tìm đến tôi, tôi nói: “Con gái, bệnh của con
làm sao mà bị?”
Cô ta nói: “Không biết nữa”
Lời nói như không còn sức lực, da
cũng đen xám, tôi nói: “Sao vậy, sao mà con lại không biết? Trong lòng con rất
hận một người, cho nên con mới bị căn bệnh này, con hận ai vậy?”
Tôi hỏi như vậy, cô ta liền biết
liền, “A, vậy thì con biết rồi, hận ai thì con biết, con hận em họ con.”
Cô ta hận một người em họ của cô
ta, chỉ hận một cô em họ thì bị bệnh này, cô ta nói: “Con chỉ cần hận cô ta một
lần là cả đêm không ngủ được, sau đó đầu như là có người đứng ở đó, mỗi khi con
đi nằm là trên đầu có người đứng đó, thế là con bị bệnh này, bây giờ thì không
xong rồi, cứ mỗi khi con lên giường đi ngủ thì người này xuất hiện ra với con”
Cô ta nói: “Bây giờ con không còn
một chút sức lực nào, nói cũng không còn sức để nói, đi cũng không có sức để
đi, con sắp chết rồi.”
Tôi nói: “Không thể chết, đừng
chết, đã đến thế giới này thì không thể đến một cách uổng phí, đừng đến một
cách uổng phí.”
Cô ta nói: “Vậy con phải làm sao
bây giờ?”.
Tôi nói: “Con đã biết con hận ai,
thì con hãy tìm điểm tốt của người ta, mỗi người có một chí hướng, mỗi người có
một quan điểm, có sự suy nghĩ của người ta, con thường bảo người ta không đúng,
thế thì con không đúng.”
Cô ta nói: “Thế thì con sai thật
rồi sao? Con muốn bao bọc, quan tâm cô ta mà”.
Tôi nói: “Sự quan tâm như vậy của
con không phải là quan tâm tốt”.
Sau đó cô ta ở nhà tôi mấy hôm,
cứ lúc nào cảm thấy oan ức là khóc, khóc ra hết những oan ức trong lòng, nói
hết những gì ở trong lòng, thế là cô ta có khí dương vượng lên, thế là khỏi
bệnh.
Cho nên nói, có bị bệnh, cũng
đừng sợ, phải tìm ra nguồn gốc của bệnh, biết được bệnh từ đâu tới, từ người
nào mà tới, ví dụ như bệnh đau đầu, cổ,
thông thường là phạm thượng mà bị, bệnh về chân thì là làm tổn thương đến người
dưới (con cháu). Người mà hay bị đau đầu là do chống đối bậc bề trên hoặc giận
thầm bậc bề trên mà bị, có rất nhiều ông già, bà già bị đau chân, tại sao lại
bị ư? Do tức giận con cái mà bị. Anh chị em với nhau, nếu như không hòa thuận,
mối quan hệ không tốt, thì sẽ tổn thương tình thủ túc (chân tay), cho nên sẽ có
bệnh ở chân tay, cánh tay; vợ chồng bất hòa, sẽ bị bệnh ở thắt lưng, ngày xưa
vợ chồng không hòa thuận thì bệnh sẽ lên đầu, hiện nay lại khác, hiện nay quan
hệ vợ chồng nam nữ bình đẳng, một khi cãi vã giận dỗi nhau, bệnh sẽ phát ở thắt
lưng và bệnh phụ khoa… Bị bệnh rồi thì chữa thế nào đây? Từ sám hối nhận
lỗi, sai rồi không sợ, biển khổ mênh mông quay đầu là bờ, chỉ cần sám hối thì
tội to bằng trời cũng sẽ hết, đúng là chỉ cần sám hối là hết.
Ngoài bệnh ở đầu ra còn bệnh ở
ngũ tạng nữa, còn có bệnh ở chân tay nữa, có bệnh thuộc nội ngũ hành, có bệnh
thuộc ngoại ngũ hành, nội ngũ hành là chỉ Tim, gan, tỳ, phổi, thận, trong ngũ
tạng còn chia lục phủ, có Mật, Dạ Dày, Đại Tràng, Tiểu Tràng, Bàng Quang, Tam
Tiêu, Lá Lách, những cái này thuộc dương, và còn ngũ tạng thuộc âm.
Nhưng bất luận
là nội ngũ hành có bệnh hay ngoại ngũ hành có bệnh, trên cơ bản đều là tức giận
phát hỏa hận người khác, oán trách người khác mà bị, có người đem tính cách ra
đối chiếu với ngũ hành, anh ta không chỉ chiếm một hành mà là những mấy hành,
ví như có người bị cả bệnh gan lẫn bệnh phổi, vậy anh ta có tính cách của âm
Mộc lẫn tính cách của âm Kim, rất phức tạp.
Bên dưới lại nói đến mấy ví dụ:
Có hai cô gái, một người tên là
Khang Ba, một người tên là Vương Lệ, hai cô đều bị bệnh lao, một cô 13 tuổi,
một cô 14 tuổi, đều đi học và bị bệnh lao, hai cô bé này đến nhà tôi, tôi nói:
“Hai cháu tại sao lại cùng bị bệnh này?”
Họ nói: “Chúng cháu không biết
được, chúng cháu đều bị cái bệnh này, uống thuốc mãi không khỏi”
Tôi nói: “Linh đan diệu dược khó
chữa tâm bệnh, bệnh của các cháu là tâm bệnh.”
Sau đó tôi lại hỏi: “Khang Ba,
bệnh của cháu là do mẹ của cháu hay nói bà nội cháu không tốt, nói là khi bà
cháu còn sống thì không tốt ở chỗ này, không tốt ở chỗ kia, cho nên trong lòng
của cháu nảy sinh ra oán hận, có đúng không?”
Khang Ba nghe xong, khóc òa lên,
khóc xong, cô bé nói: “Đúng ạ, mỗi lần mẹ cháu nói, cháu liền nghĩ: bà già này
đối xử với mẹ mình như vậy đấy.”
Tôi nói: “Cứ ở đây hai ngày, ở
đây hai ngày mà để tự nhận lỗi của mình, cháu xem cháu kìa, cháu chưa từng nhìn
thấy bà của cháu, sao cháu lại hận bà cháu được? “
Cô bé nói: “Vậy cháu phải làm sao
bây giờ”
Tôi nói: “Trong lòng cháu phải âm
thầm nhận lỗi với bà cháu, bởi vì cháu thường hận bà, oán trách bà, đó là luồng
khí âm, cái luồng khí âm đó đọng trong phổi của cháu, bất hiếu sẽ làm tổn thương phổi”
Sau đó tôi lại hỏi Vương Lệ: “Còn
cháu, tại sao lại bị bệnh này?”
Vương Lệ nói: “Mẹ cháu thường nói
bố cháu, bà nội cháu không tốt, cháu liền giận họ”.
Tôi nói: “Những bệnh này đều có
thể khỏi, cháu bé, tốt lắm, cháu về nhà khấu đầu với bà cháu, khấu đầu với bố
cháu, khấu đầu nhận lỗi, thi lễ cũng được nhưng phải thực lòng.”
Sau đó bệnh lao của hai cô bé đều
khỏi.
Cho nên nói, người không hiểu lý
lẽ thì thật là khổ, chúng ta có nhiều người làm cha mẹ mà không biết làm cha
mẹ, vợ chồng mẫu thuẫn với nhau, thì người chồng nói với con rằng người mẹ
không tốt thế này không tốt thế kia, người mẹ thì lại nói với con rằng người
chồng chỗ không tốt chỗ này, không tốt chỗ kia. Con cái sẽ phản ứng lại, sẽ oán
trách bố mẹ, như vậy sẽ rất dễ bị bệnh, cho nên, người không biết làm cha mẹ,
thì sẽ cho con cái mình uống thuốc độc.
Tôi đã từng gặp trường hợp như
vậy, mẹ của đứa bé cứ nói bố của chúng không tốt, kết quả là hai đứa trẻ hận bố
của chúng, hai đứa trẻ đều bị bệnh lao phổi, sau đó chết hết, đấy mọi người
xem, có phải đáng tiếc lắm không.
Còn có người bị bệnh ung thư vòm
họng, là nữ giới, họ Chu, là người Doanh Khẩu tỉnh Liêu Ninh, cô ta đi làm ở
Bàn Miên thì bị bệnh ở đó, sau đó cô ta đến tìm tôi nói là bị bệnh ung thư vòm
họng.
Tôi hỏi: “Tại sao cô lại bị bệnh
này?”
Cô ta nói: “Cháu không biết
được?”
Tôi nói: “Bệnh này của cháu tôi
chữa không được, tôi không có cách”
Cô ta nói: “Bác không có cách,
vậy cháu ở nhà bác hai ngày được không?
Tôi nói: “Cháu ở đây hai ngày
cũng được, hơn nữa tạm thời cháu cũng chưa chết được, mà cháu cũng không được
chết trước mặt tôi”
Khi ở nhà tôi cô ta thực có dụng
tâm, đúng là tận sức, cô ta hỏi tôi: “Bệnh của cháu làm sao mà bị?”
Tôi nói: “cháu uất ức mà bị, hơn
nữa là có liên quan đến lời ăn tiếng nói của cháu”
Cô ta hỏi: “Cháu ăn nói làm sao?”
Tôi nói: “Cháu không để người
khác nói hoặc người ta nói những chuyện không như ý của cháu là cháu chẹn họng
người ta, trong hai thứ này thì cháu nhận là loại nào?”
Cô ta nói: “Cháu không cho người
khác nói”
Tôi lại hỏi: “Vậy thế cháu không
cho ai nói?”
Cô ta nói: “Cháu không cho chồng
cháu nói, mỗi lần chồng cháu nói, cháu lại nói: “Đừng có nói nữa, nói khó nghe
quá”
Tôi nói: “Cái này của cháu gọi là
bóp cổ người khác, cháu bóp cổ người khác thì ông trời bóp cổ lại cháu, để xem
cháu cảm thấy có khó chịu không…”
Và như vậy tôi nói rõ cho cô ta
hiểu, cô ta cũng nhận ra rằng mình đã sai và sám hối, ở nhà tôi và cô ta đã nôn
ra, nôn ra toàn máu đen, đó là những độc tố, giống như mụn than. Cô ta ở nhà
tôi 4 tháng, và cô ta cũng khỏi bệnh, cũng không dễ dàng gì.
Còn có một người, là một thanh
niên, tốt nghiệp đại học, sau khi đi làm, lương một tháng là hai nghìn tệ, rất
tốt, nhưng đi làm chưa đầy nửa năm thì bị bệnh, bệnh nhiễm trùng đường tiểu,
anh trai của anh ta đến tìm tôi để chữa cho anh ta, quỳ xuống khấu đầu và mời
tôi phải đi chữa mới được, thế là tôi đi, khi đến bệnh viện, vào phòng nhìn một
cái, anh ta nằm ở đó, nhìn anh ta, tôi nói: “Cháu không có bệnh.”
Anh ta hỏi: “Cháu không có bệnh
ư?”
Sau đó anh ta tươi tỉnh lên, anh
ta nói: “Kết quả kiểm tra nói cháu bị bệnh”
Tôi nói: “Sao lại để cho bệnh dọa
cho cháu sợ đến thế, ta nói cháu không có bệnh”
Anh ta hỏi: “Vậy bây giờ cháu
đứng dậy đi được không?”
Tôi nói: “Đứng dậy đi!”
Thực tế thì chàng thanh niên này
có bệnh hay không có bệnh? Anh ta thật sự có bệnh, nhưng tôi nói anh ta không
có bệnh, thế là anh ta vui mừng, bệnh của anh ta liền nhẹ đi.
Anh ta nói: “Bây giờ cháu có thể
về nhà, có thể xuống giường đi được rồi.”
Tôi nói: “Cháu chưa nên xuống
giường đi vội, cháu ở lại bệnh viện nghỉ ngơi hai ngày để phục hồi sức khỏe.”
Nói xong, tôi gọi mẹ của chàng
trai ra ngoài nói: “Bệnh của con trai cô là do cô mà bị.”
Cô ta nói: “Sao lại nói là do tôi
mà bị?”
Tôi nói: “Khi con cô trong thời
ký bú sữa mẹ, cũng là khoảng thời gian một hai tuổi đó, trong thời kỳ cho con
bú, cô đã có một lần rất giận dữ, nằm ì trên giường không nhúc nhích, có phải
vậy không?”
Cô ta nghĩ một lúc rồi nói: “À,
đúng là có như vậy, lúc con chúng tôi hai tuổi, một lần tôi đã tức giận chồng
tôi, tôi nằm trên giường ba ngày không dậy”.
Tôi nói: “Vậy thì đúng rồi, cái
khí độc là do từ cô mà tới. Cô tức giận như vậy, trong máu cô toàn là độc, con
cô ăn sữa của cô, sữa của cô có độc, cái độc này truyền sang thân thể của con
cô, tích tụ trong đó bao nhiêu năm, bây giờ mới phát tác, hết cách rồi!”
Nói xong tôi tạm biệt họ. Sau khi
tôi đi thì chàng trai đó đúng là có khỏi, dậy được, đi được, tự mình từ viện về
nhà, cũng vẫn rất vui vẻ, nhưng sau khi về được một tháng thì bệnh tái phát,
tại sao? Bởi vì con người ta làm sao lúc nào cũng vui vẻ được, khi anh ta không
vui vẻ mà bực bội nóng giận thì hỏng rồi, độc khí đó lại bùng phát, quấy nhiễu,
sau đó thì ba ngày sau anh ta chết.
Tôi còn gặp một người đàn ông như
thế này, là giáo viên, anh ta bị bệnh cũng lạ, cái đó của anh ta teo nhỏ, đen
xì xì, không làm
việc được. Nhà anh ta cách nhà
tôi hơn 80 cây số, anh ta đến nhà tôi, khi đến nhà tôi anh ta nói: “Đến được
nhà của ông tôi cảm thấy đỡ nhiều rồi, tại sao khi tôi về nhà thì lại thấy
không khỏe?”
Tôi nói: “Ông buồn phiền vợ ông
phải không?”
Ông ta nói: “Tôi cứ nhìn thấy cô
ta là lòng dạ không yên, hai chúng tôi là do cha mẹ sắp đặt, tôi không thích cô
ta, nhưng bố mẹ tôi bắt tôi phải lấy cô ta, vì tôi muốn làm đẹp lòng bố mẹ tôi
nên tôi lấy cô ta, nhưng trong lòng tôi không vui, khi tôi đi dạy học về, là
tôi phải kiểm tra nhà cửa sạch sẽ không, cơm chưa nấu xong là tôi ngồi uống trà
đợi cô ta, tôi cũng không vào nhà, cũng không thèm để ý đến cô ta.”
Sau đó tôi nói với ông ta: “Vậy
thì ông đi theo tôi.”
Ông ta đi theo tôi, tôi dẫn ông
ta vừa đi vừa nghĩ: “Người này đối với vợ mình như vậy, thì ta phải tìm mấy cô
đến tẩn cho anh ta một trận”.
Vừa vặn thì gặp em vợ tôi đến, em
vợ tôi biết chuyện xong thì nói: “Cái ông này phiền muộn vợ à, vợ ông ở nhà cả
ngày nuôi lợn, nấu cơm cuốc đất, việc nhà đều do vợ ông làm, vậy mà ông còn đối
xử với vợ ông như vậy sao?”
Nói xong, cô ấy liền đấm mạnh
thùm thụp hai cái vào sống lưng anh ta, anh ta thì sao? Anh ta liền nôn ra đất,
nôn ra toàn máu đen và một chậu đờm, nôn ra một đống, nôn xong thì khỏi, sau
khi nôn ra hết âm khí thì bệnh khỏi.
Nhưng có bệnh là do cha mẹ di
truyền thì không dễ khỏi, bệnh cha mẹ di truyền cho con thì phải suy xét kỹ, bị
như thế nào thì mới có thể khỏi, trẻ em còn bé mà bị bệnh thì phải nói đến cha
mẹ, phải nói từ cha mẹ của đứa trẻ, để cho cha mẹ của đứa trẻ thải hết các khí
độc ra, tính cách của cha mẹ thay đổi, con cái mới có thể thay đổi, tôi xin kể
một câu chuyện làm ví dụ: Một đứa bé bị viêm thận, nhiễm trùng đường tiểu, đứa
bé này thì béo, mặt so ra to bằng mặt người lớn, đi bệnh viện ba lần thì bác sỹ
nói: “Thôi anh dẫn cháu về đi, đứa bé này hết cách rồi”.
Thế là bố mẹ đứa trẻ đến tìm tôi,
tôi nói: “Bệnh của đứa bé này là do bố mẹ mà bị.”
Mẹ đứa trẻ nói: “Vậy cháu phải
làm sao đây?”
Tôi nói: “Do cô buồn phiền cha mẹ
cô.”
Mẹ đứa trẻ nghe thấy thế liền
nhận ngay. Sau đó thật sự cô ta chuyển tâm đổi ý đối với cha mẹ cô ta, sau đó,
con của cô ta một đêm đi tiểu hai mươi tư lần thế mà khỏi bệnh. Cho nên nói
bệnh hậu thiên dễ khỏi, bệnh tiên thiên khó khỏi, bởi vì bệnh tiên thiên là
bệnh do cha mẹ đem đến, là do cha mẹ mang đến.
Lại có một lần, có một đôi vợ
chồng bế đến nhà tôi một đứa trẻ bị bệnh u não, đứa bé mới có sáu tuổi đã bị u
não, bế đến nhà tôi, tôi xem xong liền hỏi mẹ đứa bé làm kiếm được bao nhiêu
tiền, cô ta nói đi làm kiếm được một trăm ngàn tệ, bây giờ chữa bệnh cho đứa
nhỏ mất bốn mươi ngàn tệ mà vẫn chưa chữa khỏi, tôi nói: “đứa bé này chữa không
khỏi”.
Cô ta nói: “Tại sao con tôi lại
bị bệnh này, ông có thể nói cho tôi được không?”
Tôi nói: “Được, đứa bé này bị
bệnh là do cô rất là hận cha mẹ cô, cả vợ chồng cô đều không hiếu thảo”
Chồng cô ta nghe vậy liền khóc và
nói: “Trước đây vợ tôi giận dỗi với mẹ tôi, thế là chúng tôi bỏ đi, sau khi bỏ
đi, chúng tôi đi năm năm rồi mà không về thăm mẹ, tôi muốn về mà vợ tôi không
cho về.”
Tôi nói: “Đấy anh chị xem!”
Lúc này người vợ cũng khóc. Tôi
nói: “Khóc lóc cũng không có tác dụng, muộn rồi, đứa bé đã lớn rồi, khối u
trong não cũng lớn rồi.”
Sau đó thì đứa bé chết, thật là
đáng tiếc.
Dưới đây là nội
dung tổng kết giảng bệnh của Vương Thiện Nhân (Vương Phụng Nghi đại đức):
Oán hận tổn thượng tỳ, oán hận sẽ
làm cho đau dạ dày, no chướng, ợ hơi, trên nôn dưới tiêu chảy, vị hư, viêm dạ
dày, loét dạ dày, bong niêm mạc dạ dày, thậm chí là dẫn đến bệnh ung thư.
Hận tổn thương tim, hận sẽ bị
bệnh động mạch vành, bệnh viêm cơ tim, đọng nước trong tim, hẹp van tim, nhồi
máu cơ tim, điên cuồng nói cuồng.
Cáu giận tổn thương phổi, cáu
giận sẽ bị bệnh hen xuyễn, ho, nôn ra máu, phế hư, viêm phổi, lao phổi.
Viêm mũi là do háo thắng, bới móc
khuyết điểm người khác thì bị bệnh cảm mạo, mạo phạm bậc bề trên bị sốt cao,
không phục người khác bị bệnh phổi.
Phẫn nộ tổn thương gan, phẫn nộ
sẽ làm cho đau đầu chóng mặt, điếc tai, đau răng, méo miệng, mắt lệch, trúng
phong, bán thân bất toại, bệnh gan mật.
Phiền não tổn thương thận, phiền
não sẽ bị đau thắt lưng, tê chân, đau bụng, gai đôi cột sống, hạch xương sống
lưng, đầu xương đùi hoại tử, bệnh tiểu đường, và cả bệnh nhiễm trùng đường tiết
niệu.
Nói tóm lại, người nào có tính
khí càng xấu, càng hẹp hòi, tâm tình càng không vui vẻ thì càng dễ bị bệnh. Căn
nguyên bệnh ở đâu thì phải tự mình đi đối chiếu, tự mình sám hối, khi sám hối
khóc lóc sẽ thải ra khí âm, có người do hiểu thấu, chân thành sám hối sẽ có
những phản ứng như nôn ọe, bài tiết, đánh rắm, nấc v.v., sau đó sẽ làm cho bạn
cười và nâng cao khí dương, tự nhiên bệnh sẽ khỏi, quan trọng là sau này tự
mình có thể tùy vào bổn phận của chính mình mà thực hành, không sợ vất vả,
không sợ oán hờn, cố gắng nỗ lực, hiếu kính cha mẹ, yêu quý anh chị em, chăm
sóc người thân, quan tâm hàng xóm, như Đại Sư Ấn Quang nói: “Chân thành tận tâm tận sức”. Làm sao
để tiêu trừ bệnh tật? Khấu đầu đại sám hối, trước đây tức giận ai thì nay phải
hướng về người đó mà sám hối.
(còn tiếp)
0 Kommentare:
Post a Comment