"Sau đây tôi xin
giảng đến bệnh gan, bệnh gan làm sao mà bị, bệnh gan là do khí buồn bực sinh
ra, gọi là nộ khí thương gan. Bị bệnh này thì hoa mắt chóng mặt, tai điếc, đau răng, méo miệng mắt
lệch, trúng phong, bán thân bất toại. Gan mật có bệnh, do đâu mà có, là do giận
dữ sinh ra, những người như vậy, một khi bị bệnh thì khó mà giảng bệnh, những
người này có tính cách mộc, tính cách âm mộc, vừa ngoan cố vừa cứng đầu, cố
chấp hồ đồ..."
Lời Giới Thiệu:
Tiên
sinh Lưu Hữu Sinh (còn gọi là Lưu Thiện Nhân) người tỉnh Hắc Long Giang
(Trung Quốc). Khi còn trẻ, năm ông hai mươi lăm tuổi, khắp thân đều là
bệnh, bệnh nặng tới sắp chết, nhưng ông đã may mắn gặp được một cơ
duyên: Một lão nhân đã cho ông một quyển sách của lão tiên sinh Vương
Phụng Nghi, nói về bệnh tật của con người. Tiên sinh Vương Phụng Nghi ở
đông bắc Trung Quốc, khi trẻ tuổi cũng là bị bệnh khổ, được cao nhân chỉ
điểm, thật tâm sám hối và được hiệu quả rất tốt. Về sau liền dùng
phương pháp này để giúp người khác, người ta gọi ngài là Thiện Nhân, học
trò của ngài đời đời nối nhau. Lưu Hữu Sinh (Lưu Thiện Nhân) cũng là
học trò chuyển tiếp của Vương Phụng Nghi, hiện tại rất nổi tiếng ở Trung
Quốc; đĩa CD của ông không có bản quyền, hoan nghênh in chép lưu thông.
Xem báo cáo của Lưu Thiện Nhân: Khi vào lúc ông hai mươi lăm tuổi (vào lúc
đó bệnh nặng sắp chết), xem được cuốn sách này của Vương Phụng Nghi, cảm thấy
hổ thẹn, ông đã ói rất nhiều ngày, ói đến mật xanh, chân thật là đem các bệnh
đều ói hết sạch. Từ đó về sau, những thứ bệnh này không cần trị cũng hết, chính
mình được khỏe ra.
Năm nay ông đã 67 tuổi, hơn 40 năm qua không hề bị bệnh bao giờ; Không hề
chích thuốc, không hề uống thuốc, thân thể khoẻ mạnh. Người ở nơi đâu đến tìm
ông, ông liền đi đến nơi đó. Ông, vào lúc hai mươi mấy tuổi, vào lúc đó sắp
chết rồi ko thể sống nổi, ông đã sống lại được, sống lại được ông liền phát ra
một cái nguyện: “Nếu tôi không chết, có
thể sống lại được thì cả đời này, tôi sẽ không vì chính mình, tôi vì người khác,
tôi phải đem phương pháp tốt này phổ biến truyền thụ cho mọi người, chỉ có một
mục đích: Hy vọng mỗi gia đình đều được an vui tự tại, xa lìa bệnh khổ’’.
Cho nên ông nói bệnh cho người, trị bệnh cho người không cần tiền, không
nhận tiền.
Lưu Hữu Sinh, thừa kế tư tưởng học thuyết “Chữa bệnh bằng lý tính”, không
những chữa khỏi bệnh nan y của mình mà còn giảng giải chữa bệnh cho người khác
hơn 20 năm, đem trái tim chân chính đi chữa trị bệnh tật, tiếng thơm truyền xa,
và được người đời gọi là Thiện Nhân. Được rất nhiều cơ quan thuộc Đại Học Bắc
Kinh mời đến giảng bệnh. Nguyên lý bệnh do nghiệp chướng hiện nay là cơ sở lý
luận và chỉ nam chủ yếu chữa bệnh của nhà Phật.
Sở trường của ông chính là khả năng nói ngắn gọn về nguồn gốc bệnh tật của
người khác, ông xem bệnh thường không dùng thuốc mà là giảng bệnh, thông qua
việc nói chính xác về hành vi và tâm lý sai lầm trước đây của người bệnh, làm
chấn động tâm thức của đối tượng, từ đó mà làm cho tâm sinh lý của người bệnh
thay đổi, làm người bệnh chuyển đổi hoàn toàn ý niệm, tu thân dưỡng tính, thì
sau một thời gian bệnh sẽ tự khỏi.
Dưới đây là nội dung Ngài Lưu Thiện Nhân giảng tại Đại Học Bắc Kinh
Khi tôi còn nhỏ, chưa được biết đến Vương Phụng Nghi tiên sinh. Lúc đó tính
cách tôi rất xấu, thường hay nóng giận, trong lớp tôi là đại ca, ai không nghe
lời tôi thì tôi đánh liền, tôi sống hay chết cũng không sợ, cho nên như vậy mà
tôi bị bệnh, bởi vì đến cả thầy giáo tôi cũng không sợ, tôi là con ngựa bất
kham, tôi hay cãi lời, tranh luận với thầy giáo, tôi đã từng nói nguyên nhân
bệnh của tôi do đâu mà có? Đó chính là do tính cách xấu ác tạo nên, do tính
cách xấu ác mà dẫn đến bệnh tật, mà cái chính là từ tức giận, khi tức giận bốc
hỏa lên, tức giận là nguồn thức ăn của bệnh, bốc hỏa là nước uống của bệnh, là người
thì ai cũng hay tức giận, bảo không tức giận có được không? Không được! Vậy tại
sao lại phải tức giận? Vì bẩm sinh bản tính như vậy, lâu ngày trở thành thói
quen sở thích, cho nên dẫu biết rằng tức giận sẽ bị bệnh nhưng không tức giận
không được.
Khi còn nhỏ, tôi không biết được rằng tức giận sẽ bị bệnh, sau này tôi mới
biết, tôi bị bệnh là nguyên do từ đâu: Khi tôi còn nhỏ tôi chăn lợn, từ 9 tuổi
đã nuôi lợn, nuôi đến năm 12 tuổi, 13 tuổi tôi đi học, buổi đầu tiên đi học là
đánh nhau với bạn rồi, lúc đó đưa tay ra là đánh, mặc kệ không quan tâm đến
việc gì sẽ xảy ra, những sự việc này cứ tiếp diễn một thời gian dài, cho đến
khi tôi bị ốm, tôi bị sốt cao, sốt cao mãi không khỏi, dẫn đến biến chứng thành
lao phổi, viêm gan, còn gọi là sơ cứng gan, viêm thận, cao huyết áp, bệnh tim,
bệnh gì cũng có…cho đến khạc đờm ra máu. Tôi bị bệnh tình trạng như vậy liên
tiếp 12 năm, năm 13 tuổi bị bệnh, bệnh đến năm 25 tuổi, không được rồi, đã sắp
chết rồi, lúc đó mới gặp được một học sinh của Vương Phụng Nghi, anh ta nói với
tôi: “Tính cách của anh không tốt”, tôi nói: “Thế tính cách không tốt thì phải
sửa làm sao?”, anh ta nói: “Tôi cho anh quyển sách này để xem”. Đó là quyển mà
nhiều người học Phật hiện nay hay xem “Vương Phụng Nghi Ngôn Hành Lục”.
Khi tôi xem xong, trong lòng cảm thán Phụng Nghi tiên sinh vô cùng, Ngài
làm được như vậy, chúng tôi là hậu nhân không thể noi theo gương Ngài mà làm
hay sao? Lúc đó tôi phát tâm, tôi phải thay đổi chính mình, âm thầm hạ quyết
tâm, cứ đi một bước là tôi luôn nghĩ đến chuyện này, ngay cả gánh nước cũng đều
nghĩ, đó là cái gì vậy? Đó là dùng lời nói của Ngài, gọi là ý niệm xuất chân
thật, dùng ngôn ngữ của nhà Phật hiện nay gọi là Vô Ngã, dù sao thì tôi cũng
thường tư duy làm sao có thể chuyển biến chính mình.
Sau đó tôi thường tự mình sám hối, ngày xưa có tức giận, đánh nhau với
người này người kia, kiểm tra suy nghĩ lại: “Ồ! Không nên tức giận đánh nhau
với người ta”. Với thầy giáo tôi lại suy xét lại, kiến thức là do thầy giáo dạy
cho mình, tại sao mình lại tức giận với thầy giáo, càng nghĩ lại cảm thấy mình
không đúng, rồi âm thầm mà rơi lệ, thời gian suy xét sám hối càng nhiều lên,
lúc đó tôi bắt đầu nôn ra, nôn thốc nôn tháo ra ngoài, tôi có xem trong sách
của Vương tiên sinh có nói, phải nôn hết bệnh ra ngoài, cho nên tôi thấy nôn
được ra như vậy, nhất định sẽ tốt hơn, thế là tôi vui mừng, trong lòng vui vẻ,
đúng thật thế là khỏi bệnh.
Đúng thật là trong lòng vui vẻ thì trên thiên đường có chỗ cho mình, nếu
anh buồn phiền thì xin xuống du hành trong địa ngục, điều này không có sai một
tí nào. Cái gì gọi là địa ngục? Một người đầy bệnh tật, đó không phải là giống
với địa ngục sao? Một người khỏe mạnh, sức khỏe dồi dào, đó không phải là thiên
đường ư?
Lại nói, tôi thấy bệnh của tôi đã khỏi, tôi phải báo ơn Vương Thiện Nhân,
thực hành theo lời nói của Ngài, và cũng học như Ngài, làm việc thì không nói
đến tiền, lúc đó tôi làm trong một cơ sở sản xuất, tôi làm cho họ nhưng tôi
không đòi tiền, bảo tôi làm gì là tôi làm nấy, ở đâu vất vả mệt nhọc tôi đi
đấy, như vậy chúng ta mới có thể mở ra con đường, muốn tốt phải bắt đầu làm từ
mình.
Nếu như anh còn nhìn thấy người khác chưa tốt, đó là trước tiên chính anh chưa
trở thành người tốt, tự anh còn chưa tốt, thế thì người khác làm sao mà tốt
được? Mắt của chúng ta là gì? Là cửa sổ, còn gọi là “cái thấy đầu tiên”, nó
thấy khuyết điểm của người khác, trong lòng ta liền động tâm, mắt nhìn một cái
thì tâm đã động rồi…Tâm là gì? Là trung tâm, trung tâm của tam giới, tam giới
là tính cách, tâm và thân. Tâm là trung tâm của tam giới. Cái trung tâm này
nhúc nhích một cái thì cả toàn bộ tam giới sao không nhúc nhích được? Tính cách
cũng chuyển động, thân cũng chuyển động, tam giới mà chuyển động thì hỏng rồi,
bệnh sẽ đến thôi, lúc này đau chỗ này, đau chỗ kia đều đến cả...
Sau khi bệnh của tôi tự mình chữa khỏi, tôi bắt đầu giảng bệnh cho người
khác, đầu tiên là thử nghiệm, thử một lần thấy khỏi, thử tiếp cũng thấy khỏi,
lúc đó tôi bắt đầu có lòng tin, tôi thử nghiệm toàn những bệnh nặng chứ không
thử nghiệm những bệnh nhẹ, bệnh nặng ra sao? Là những bệnh mà bệnh viện không
chữa được trả về, những bệnh mà để bệnh nhân về nhà chờ chết…Trong lòng tôi
nghĩ, phải chữa khỏi cho những người như thế này thì mọi người mới tin, cho nên
tôi đi tìm những người bệnh này mà không cần người ta tìm đến tôi, tôi đi tìm
người ta, gặp mấy người, giảng giải về bệnh tật, và thật là đều khỏi cả. Tôi
nghĩ: “Đúng thật là dùng được.” Lúc đó tôi mới bắt tay vào làm, thực sự mới đi
giảng bệnh cho người khác.
Một người bị bệnh, nguyên nhân bị bệnh là ở đâu? là từ Khí và Hỏa mà bị,
tức là khi anh tức khí bốc hỏa lên, cơ thể người như một cái nhà, mở cửa ra thì
những thứ bên ngoài mới vào được, đó là nói những thứ độc khí vào trong nhà,
nếu như anh không mở cửa, độc khí làm sao mà vào được, sau khi độc khí vào
trong, bệnh sẽ từ từ mà bị, vậy thì những bệnh như thế này đều có những hiện
tượng như thế nào? Có bệnh là bệnh tâm lý, có bệnh là bệnh tính lý, có bệnh là
bệnh sinh lý.
Bệnh sinh lý là do cha mẹ di truyền lại, trong tính cách của người mẹ,
trong tâm tính có độc, cái gì gọi là độc, đó là nói đến ngũ hành trong tính
cách: Hận, Oán, Não, Nộ, Phiền. Đem Hận, Oán, Não, Nộ, Phiền đối chiếu với cơ
thể của chúng ta thì là Tim, Gan, Phổi, Tỳ, Thận. Một trong năm độc Hận, Oán,
Não, Nộ, Phiền một khi đã vào trong, thì tim, gan, phổi, tỳ, thận của chúng ta
suy yếu và có bệnh, thì đều có cả ngũ độc rồi.
Hiện nay tôi giảng bệnh cho người khác, có ai đến hỏi: “Ngài Lưu Thiện
Nhân, tôi bị bệnh, Ngài xem tại sao mà tôi bị bệnh?”. Vậy tôi xem bệnh cho anh
ta như thế nào đây? Thứ nhất, đầu tiên quan sát anh ta là người thuộc tính cách
gì, kim mộc thủy hỏa thổ, người có tính kim, có tính mộc, tính thủy, tính hỏa,
tính thổ, tại sao lại có những loại như thế này? Bởi vì người có ngũ tạng, ngũ
tạng này đại diện cho ngũ hành, nói một cách cụ thể, người có tính cách hỏa dễ
bị bệnh về hỏa tính, bệnh gì vậy? Bệnh về tim, nếu như có người bị bệnh tim thì
người ta sẽ nói: “tôi bị bệnh tim”, không cần phải hỏi nữa, khẳng định anh ta
là người có tính cách hỏa, người có tính cách hỏa ra sao ư? Hay có nhiều khí
hận trong người, khi chỉ cần có một việc nho nhỏ không theo ý của anh ta, anh
ta đã bực mình, hậm hực rồi, bực mình cái này cái nọ, hận cái này cái kia, cho
nên, người có tính cách hỏa thì dễ bị bệnh tim, như là bệnh động mạch vành,
bệnh viêm cơ tim, tim ứ nước, hẹp van tim, nhồi máu cơ tim, điên cuồng cấm
khẩu, bệnh thần kinh, bệnh về tim như những loại này, trong ngũ hành là nghiễm
trọng nhất và cũng là bệnh nguy hiểm nhất.
Vậy thì, người có tính cách hỏa bị những bệnh như vậy, bệnh căn này nằm ở
đâu? Nó nằm trong huyết quản của tim, khí nó đi vào trong huyến quản tim. Tại
sao lại bị bệnh nhồi máu cơ tim? Đó là sau khi khí đi vào trong huyết quản tim,
khí và máu kẹt trong đó, nó làm cách ly máu, khi đã cách ly thì dễ có hiện
tượng cung cấp máu không đủ. Đương nhiên rồi, có một số bệnh huyết quản tim là
có liên quan đến thói quen ăn uống. Bệnh về tim, tôi đã gặp rất nhiều người bệnh,
giảng bệnh chữa khỏi cũng rất nhiều. Trước đây, có một người bị bệnh động mạch
vành, một ngày có thể lên cơn choáng 9 lần, khi ông ta đến chỗ tôi, tôi hỏi ông
ta: “Ông từ đâu đến?” ông ta nói: “Tôi ở Cổ Đường”
Tôi lại hỏi: “Ông bị làm sao?”
Ông ta nói: “Tôi bị bệnh động mạch vành, rất nặng”.
Tôi nói: “Bệnh động mạch vành à, cái này thì dễ chữa”.
Ông ta nói: “Có thật là dễ chữa không?”
Tôi nói: “Dễ chữa. Tôi hỏi ông một câu, ông phải trả lời thật thà thì sẽ
khỏi”.
Ông ta nói: “Vậy ông hỏi đi”.
Tôi nói: “Ông căm hận ai?”
Ông ta nói: “Ơ… Thôi được, tôi sẽ nói thật cho ông biết, tôi căm hận hai
người!”
Tôi nói: “Tại sao ông căm hận người ta?”
Ông ta nói: “Con tôi đi học, lý ra nó phải thi đậu rồi, người ta lại không
cho đậu”.
Tôi nói: “Vì vậy mà ông căm hận phải không?”
Ông ta nói: “Đúng”
Tôi nói: “Đó là do sức học của con ông không giỏi, nếu như giỏi thì có thể
cho rớt được không?”
Ông ta nói: “Tôi nói nếu bị đánh rớt thì tôi cũng đã nhờ người ta, tôi đưa
tiền cho người ta, nhờ người ta đi làm, ai ngờ làm không xong mà tiền của tôi
cũng tiêu hết, ông nói tôi có thể không căm hận được không?”
Tôi nói: “Vậy thì phải trách bản thân ông rồi, ông không nên căm hận người
ta, phải trách bản thân ông”
Ông ta nói: “Tại sao lại trách bản thân tôi?”
Tôi nói: “Có phải ông là người chủ động đem tiền nhét vào tay người ta
không? Người ta cũng không yêu cầu ông đưa tiền cho người ta để người ta giúp
ông phải không?”
Ông ta nói: “Không có! Là tự tôi
đưa tiền cho người ta, tôi nghĩ đưa tiền cho người ta thì người ta phải làm cho
tôi”
Tôi nói: “Như vậy ông đã đút lót
rồi, nhận đút lót là có tội, người đưa đút lót cũng có tội, ông còn có một lỗi
nữa là con của ông không có sức học như thế nhưng ông lại đi yêu cầu cái sức
học như vậy, đó là yêu cầu quá sức, là lừa dối, là lấy giả làm chân, đó không
phải là lỗi hay sao?”
Ông ta nói: “Ông nói cũng đúng,
cái này thì tôi không đúng rồi, nghe ông nói như vậy còn giải tỏa được nút kết
trong lòng của tôi, nghe ông mắng cho một trận, hình như đã đỡ nhiều rồi!”
Ông ta bị bệnh 3 năm, chỉ nghe
mấy câu nói thì đỡ liền.
Sau đây tôi xin
giảng đến bệnh gan, bệnh gan làm sao mà bị, bệnh gan là do khí buồn bực sinh
ra, gọi là nộ khí thương gan. Bị bệnh này thì hoa mắt chóng mặt, tai điếc, đau răng, méo miệng mắt
lệch, trúng phong, bán thân bất toại. Gan mật có bệnh, do đâu mà có, là do giận
dữ sinh ra, những người như vậy, một khi bị bệnh thì khó mà giảng bệnh, những
người này có tính cách mộc, tính cách âm mộc, vừa ngoan cố vừa cứng đầu, cố
chấp hồ đồ, bệnh của những người này đi vào đâu nằm ở đâu, đi vào gân, tức là
gân trong cơ thể người, không phải bên này thân thì ở bên kia thân, đó là do
khó điều khiển gân. Bởi vì cái độc đó nằm ở bên trong.
Thông qua sự giảng bệnh của chúng
ta nói với họ, nói rõ những đạo lý nhân sinh, khuyên họ nhiều lần, nếu như họ
cởi mở tấm lòng, chỉ cần sám hối, nhận ra sai lầm thì sẽ nôn ra ngoài, khi nôn
ra ngoài sẽ cảm nhận mùi vị chua, trong khi những người có tính cách hỏa thì
nôn ra có mùi vị đắng, đó gọi là đắng cay chua ngọt mặn, ngũ hành kim mộc thủy
hỏa thổ, hận oán não nộ phiền, đỏ vàng xanh trắng đen, đó cũng là ngũ hành, đây
là sự diệu dụng của ngũ hành, đều là các diệu lý của ngũ hành.
Người có tính
cách thổ bị bệnh, thì là bệnh dạ dày, dạ dày bị bệnh là do đâu, là oán khí, gặp việc gì
cũng thích oán trách người khác, toàn là oán trách, oán trách là một trong ngũ
độc, để tồn đọng trong tâm là bị bệnh, oán trách người khác thì thương tổn tỳ,
mà tỳ đã bị tổn thương, tỳ vị lại có liên quan nên khi đau buồn thường có cảm
giác no trướng, nấc, trên nôn dưới tiêu chảy, là bị bệnh dạ dày, vị hư, viêm dạ
dày, loét dạ dày, ung thư dạ dày, bong niêm mạc dạ dày…đều bị cả.
Những người bị bệnh này tôi đều
gặp qua, đều giảng quả, có một bệnh nhân ung thư đến tìm tôi xem bệnh.
Tôi nói: “Cậu này, người cậu oán
trách nhất là ai? ”
Anh ta nói: “Người cháu oán trách
nhất là bố cháu”.
Tôi hỏi: “Làm sao mà oán trách
bố?”
Anh ta nói: “Bố cháu bắt cháu lấy
vợ, bắt phải lấy, không lấy không được, mà người vợ này thì quá đần, cháu rất
xem thường cô ta, cô ta làm gì cháu cũng thấy không hài lòng, thế là cháu oán
trách bố cháu”
Tôi nói: “Cả ngày cháu đều oán
trách như thế, dạ dày là trống không, thuộc dương, cho nên cháu mới bị cái bệnh
ung thư dạ dày, cái mệnh của cháu là như vậy, tại sao người khác không gặp phải
người vợ như vậy mà cháu lại gặp phải? Đó là do cái mệnh của cháu, thế mà cháu
không chấp nhận số mệnh, lại còn đi oán trách người già cả, như thế cháu có
đúng không? Cháu thử nghĩ xem”
Anh ta suy nghĩ một lúc rồi nói:
“Ai da, đúng là cháu sai rồi, sai rồi, thôi không suy tính gì nữa, đây cũng là
bởi người vợ không khôn ngoan mà cháu đã làm không ít việc xấu, cháu đã xuống
dốc.”
Tôi nói: “Cháu hãy xem lại cháu,
cháu đã hủy hoại tâm sức của bao nhiêu người, bao nhiêu người vì cháu mà khổ,
có đúng không?”
Anh ta nói: “Dạ, đúng là cháu sai
rồi”.
Anh ta ở Thẩm Dương, cách nhà tôi
ở rất xa, khoảng hơn hai mươi cây số, nên tôi để anh ta ở lại nhà tôi một tối,
sau đấy ăn cơm xong tôi chở anh ta về nhà, đến tối mịt thì về đến nhà.
Tôi nói: “Được rồi, cháu đã biết
lỗi là được rồi.”
Sau khi tôi về thì qua ngày hôm
sau anh ta bắt đầu nôn, mà nôn ra cái gì? Nôn ra toàn sợi thịt, anh ta bị bệnh
ung thư dạ dày, trong dạ dày có mụn thịt to (ung bướu). Sau khi tôi giảng bệnh
cho anh ta xong, anh ta nôn ra những sợi thịt, đi đại tiện cũng ra sợi thịt,
người này tên là Vương Kim Hậu, tôi còn nhớ, mấy lần nôn ra cùng với đi đại
tiện ra liền khỏi, có thể ăn uống được và có thể chạy nhảy được, ở đây chứng
minh cái gì, bệnh này không phải tự anh ta chuốc lấy hay sao? Ngài Vương Thiện
Nhân đã từng nói: “Không có phúc thì tự mình phải đi tìm kiếm lấy, còn một
người cứ nghĩ quẩn thì sẽ tự tìm con đường chết mà thôi”.
Tôi giảng bệnh được 23 -24 năm,
trong vùng Hắc Long Giang, ai ai cũng biết tôi, cũng hiểu tôi, hiện nay trong
nhà tôi không ngớt có người đến, khi anh đến tôi thì ăn uống thoải mái, hỏi
bệnh thì anh không phải trả tiền, anh trả tiền tôi không đồng ý, anh có thể làm
lại một con người chân chính, hết bệnh, đối với tôi là một sự an ủi rất lớn
rồi. Anh không trở thành con người tốt, anh cho tôi bao nhiêu tiền cũng vô
dụng. Vương thiện nhân không phải là đã từng nói sao: “Vạn lượng vàng không mua nổi đạo đức”. Tiền là vật ngoại thân, khi sinh ra không mang đến, khi chết cũng không
mang theo được, sức khỏe mới là quý.
Bệnh của người
có tính cách Kim thì sao? Thường bị bệnh phổi, người có tính cách âm Kim thì bị bệnh phổi, làm sao
lại bị bệnh phổi, cáu giận, cáu giận người khác thù dai, nặng lòng đố kỵ, nhìn
thấy ngứa mắt liền ghi nhớ vào lòng, sau đó mỗi lần gặp lại người đó trong lòng
lại ghét người ta nhưng bề ngoài không ai nhìn thấy được, đây gọi là cáu giận
người khác mà tổn thương phổi của mình, hen xuyễn, ho, ho ra máu, phế hư, viêm
phổi, lao phổi v.v…Ngoài ra bệnh phổi còn có hai nguyên nhân, làm con mà không hiếu thuận song thân cũng
bị bệnh này, thường hay ho nhiều, làm cha mẹ u sầu vì mình thì đa số sẽ bị bệnh
hụt hơi, cũng sẽ bị bệnh phổi.
Người đến tuổi già, nếu như thấy
đứa con mình có mệnh hệ gì thì thật là khổ, người già này, nếu thêm vào là
người có tính khí hẹp hòi, thì nhất định sẽ buồn bực, vậy anh xem người ta có
bị ho không, người ta bị hụt hơi, động một cái là hụt hơi, mà khi hụt hơi, khi
không làm gì, ngồi một chỗ thì thấy như một người khỏe mạnh, nhưng khi vận động
một cái thì nhất định sẽ nói: “Tại sao khi tôi vận động là hơi sau không tiếp
nối hơi trước?”
(còn tiếp)
0 Kommentare:
Post a Comment