Lộ trình của ta
phải chăng là lột trình tìm về lại với chính mình, tại nơi ta đã bắt đầu…và khi
đó ta chỉ có thể thấy mình một cách trọn vẹn nơi Cội Nguồn và cũng là cái bản
thể chân thật không vướng mắc của ta...
Trong suốt cuộc đời, mấy ai mà
không có một lần trải qua một cuộc chia tay, mỗi lần như thế ta thấy lòng bị
quặng đau, thương tổn…những cũng phải chấp nhận. Đôi khi ta tự hỏi: Rốt cuộc
rồi, dòng đời sẽ lôi ta về đâu? Ta còn phải gặp bao nhiêu cuộc chia xa nữa?...
Câu chuyện „Hợp Tan“ ai mà
không biết, ta luôn bị dòng đời thay phiên xô đẩy, đến với người này, đụng chạm
với người kia, gắn kết cùng người nọ. Cơ duyên nào cho ta những phút giây ấm áp
bên nhau, số phận nào nỡ lấy đi những mật ngọt êm ái…Tiếng còi sân ga, nghĩa
trang ảm đạm…Chia ly nào cũng đong đấy nước mắt; mất mát nào cũng để lại những
nổi buồn khó phai. Phải chăng kiếp sống này tuy là nơi gặp gỡ, nhưng quá ư ngắn
ngủi và qua mau, tuy hòa quyện với mọi người nhưng dường như cũng chỉ mình ta
độc hành với nỗi cô đơn thầm lặng. Có ai bước đi cùng ta mãi mãi đâu. Một lộ
trình của riêng ta.
Nhưng rồi ai ai cũng phải bước
tới, vươn tới tương lai là nhờ phải bỏ sau lưng quá khứ. Đứa bé chào đời là sự
cắt đứt với thời gian ấm áp khi còn trong bụng mẹ; ngày ôm cặp đến trường là
sự chia tay với tuổi bé bỏng tự do; ngày thành tài, tốt nghiệp là ngày từ giã
một thời học sinh đầy mộng mơ mầu sắc; rồi khi lập gia thất là lúc chia tay với
cuộc sống một mình…Trong các mối tương quan này ta cũng không biết ai sẽ người
chung chia sẻ với ta mãi.
Những cuộc chia xa thường dạy
cho ta biết rằng ta là một cá thể độc lập với tất cả những loài khác; ta có một
thế giới riêng mà chẳng ai có thể vào được. Bất cứ một ai, dù thân thiết đến
đâu, máu thịt, chăn gối thế nào đi nữa…cũng không bao giờ là chính ta được;
chẳng ai thay thế được ai; chẳng ai có thể hoàn thành phận sự của người khác
một cách hoàn toàn. Khi ta được sinh ra là ta được sinh ra và khi ta chết đi
thì ấy là ta chết đi; không ai có thể „được sinh ra“ và „chết đi“ dùm ta được
hay liệu có ai đó có thể „trở thành ta“, mang thân xác ta, sống cuộc sống và
làm việc của ta…để cho ta được thảnh thơi nghĩ ngơi đôi chút? KHÔNG! chẳng có
ai cả! Một khi đã hiện hữu trên đời thì Ta là chính Ta mà thôi.
Cuộc đời cứ trôi và không là
chỗ cho ta dừng chân. Thời gian làm ta không bao giờ giữ nguyên một hình trạng
và tình trạng mãi. Ta sẽ đổi khác ở một vài phương diện nào đó. Dù có muốn hay
không ta vẫn phải trải qua một hành trình từ cõi sinh đến cõi chết. Cuộc đời
mấy mươi năm nhỏ nhoi đó cũng đủ để ta suy ngẫm và thấm thía thế nào là có mặt,
là tồn tại, là sống trên đời. Ai ai cũng phải vất vả học hành, làm lụng, có bao
nhiêu là thành công, thất bại, nhục vinh, an vui…mà cuộc đời ban tặng….nhưng
mỗi người có những cảm xúc, trải nghiệm khác nhau, cách thức lãnh hội và chuyển
hóa khác nhau, và cứ thế ta đi , đi mãi…phải chăng khi dừng chân là lúc ta từ
giã cõi đời?
Trên hành trình ta có một gói
hành trang, ta đi và tìm cái gì đây? Để khỏa lấp những nhu cầu của bản
thân…nhưng đến khi nào thì ta mới thỏa mãn? Ta luôn chạy trốn cái Tan, cái chia
xa, luôn chạy hoài chạy mãi để tìm cái Hợp…nhưng cái gì có thể gọi là Viên Mãn
cho ta đây? Vì vậy, Hợp rồi Tan, Tan để rồi sẽ Hợp. Ta từ đâu đến thì một ngày
nào đó, sau cuộc rong chơi ta sẽ tự tìm về đường đó mà thôi. Lộ trình của ta
phải chăng là lột trình tìm về lại với chính mình, tại nơi ta đã bắt đầu…và khi
đó ta chỉ có thể thấy mình một cách trọn vẹn nơi Cội Nguồn và cũng là cái bản
thể chân thật không vướng mắc của ta. Chỉ riêng nơi đó, không còn Hợp và Tan, ta
mới thanh thản, thong dong, hạnh phúc thật sự đưới bầu trời Phương Ngoại.
Hiên Trúc, Đông 2017
Bông Lục Bình
0 Kommentare:
Post a Comment