Người khác có thể làm trái nhân quả, người khác có thể
tổn hại chúng ta, đánh chúng ta, hủy báng chúng ta. Nhưng chúng ta đừng vì thế
mà oán hận họ, vì sao? Vì chúng ta nhất định phải giữ một bản tánh hoàn chỉnh
và một tâm hồn thanh tịnh.
Sở dĩ người ta đau khổ chính vì mãi đeo đuổi những thứ
sai lầm.
Nếu anh không muốn rước phiền não vào mình, thì người
khác cũng không cách nào gây phiền não cho bạn. Vì chính tâm bạn không buông
xuống nổi.
Bạn hãy luôn cảm ơn những ai đem đến nghịch cảnh cho
mình.
Bạn phải luôn mở lòng khoan dung lượng thứ cho chúng
sanh, cho dù họ xấu bao nhiêu, thậm chí họ đã làm tổn thương bạn, bạn phải
buông bỏ, mới có được niềm vui đích thực.
Khi bạn vui, phải nghĩ rằng niềm vui này không phải là
vĩnh hằng. Khi bạn đau khổ, bạn hãy nghĩ rằng nỗi đau này cũng không trường
tồn.
Sự chấp
trước của ngày hôm nay sẽ là niềm hối hận cho ngày mai.
Bạn có thể có tình yêu nhưng đừng nên dính mắc, vì
chia ly là lẽ tất nhiên.
Đừng lãng phí sinh mạng của mình trong những chốn mà
nhất định bạn sẽ ân hận.
Khi nào bạn thật sự buông xuống thì lúc ấy bạn sẽ hết
phiền não.
Mỗi một vết thương đều là một sự trưởng thành.
Người cuồng vọng còn cứu được, người tự ti thì vô
phương, chỉ khi nhận thức được mình, hàng phục chính mình, sửa đổi mình, mới có
thể thay đổi người khác.
Bạn đừng có thái độ bất mãn người ta hoài, bạn phải
quay về kiểm điểm chính mình mới đúng. Bất mãn người khác là chuốc khổ cho
chính bạn.
Một người nếu tự đáy lòng không thể tha thứ cho kẻ
khác, thì lòng họ sẽ không bao giờ được thanh thản.
Người mà trong tâm chứa đầy cách nghĩ và cách nhìn của
mình thì sẽ không bao giờ nghe được tiếng lòng người khác.
Hủy diệt người chỉ cần một câu, xây dựng người lại mất
ngàn lời, xin bạn “Đa khẩu hạ lưu tình”.
Vốn dĩ không cần quay đầu lại xem người nguyền rủa bạn
là ai? Giả sử bạn bị chó điên cắn bạn một phát, chẳng lẽ bạn cũng phải chạy đến
cắn lại một phát?
Đừng bao giờ lãng phí một giây phút nào để nghĩ nhớ
đến người bạn không hề yêu thích.
Mong bạn đem lòng từ bi và thái độ ôn hòa để bày tỏ
những nỗi oan ức và bất mãn của mình, có như vậy người khác mới khả dĩ tiếp
nhận.
Cùng là một chiếc bình như vậy, tại sao bạn lại chứa
độc dược? Cùng một mảnh tâm tại sao bạn phải chứa đầy những não phiền như vậy?
Những thứ không đạt được, chúng ta sẽ luôn cho rằng nó
đẹp đẽ, chính vì bạn hiểu nó quá ít, bạn không có thời gian ở chung với nó.
Nhưng rồi một ngày nào đó khi bạn hiểu sâu sắc, bạn sẽ phát hiện nó vốn không
đẹp như trong tưởng tượng của bạn.
Sống một ngày là có diễm phúc của một ngày, nên phải
trân quý. Khi tôi khóc, tôi không có dép để mang thì tôi lại phát hiện có người
không có chân.
Tốn thêm một chút tâm lực để chú ý người khác chi bằng
bớt một chút tâm lực phản tỉnh chính mình, bạn hiểu chứ?
Hận thù người khác là một mất mát lớn nhất đối với
mình.
Mỗi người ai cũng có mạng sống, nhưng không phải ai
cũng hiểu được điều đó, thậm chí trân quý mạng sống của mình hơn. Người không
hiểu được mạng sống thì mạng sống đối với họ mà nói chính là một sự trừng phạt.
Tình chấp là nguyên nhân của khổ não, buông tình chấp
bạn mới được tự tại.
Đừng khẳng định về cách nghĩ của mình quá, như vậy sẽ
đỡ phải hối hận hơn.
Khi bạn thành thật với chính mình, thế giới sẽ không
ai lừa dối bạn.
Người che đậy khuyết điểm của mình bằng thủ đoạn tổn
thương người khác là kẻ đê tiện.
Người âm thầm quan tâm chúc phúc người khác, đó là một
sự bố thí vô hình.
Đừng gắng sức suy đoán cách nghĩ của người khác, nếu
bạn không phán đoán chính xác bằng trí huệ và kinh nghiệm thì mắc phải nhầm lẫn
là lẽ thường tình.
Muốn hiểu một người, chỉ cần xem mục đích đến và xuất
phát điểm của họ có giống nhau không, thì có thể biết được họ có thật lòng
không.
Chân lý của nhân sinh chỉ là giấu trong cái bình
thường đơn điệu.
Người không tắm rửa thì càng xức nước hoa càng thấy
thối. Danh tiếng và tôn quý đến từ sự chân tài thực học. Có đức tự nhiên thơm.
Thời gian sẽ trôi qua, để thời gian xóa sạch phiền não
của bạn đi.
Bạn cứ xem những chuyện đơn thuần thành nghiêm trọng,
như thế bạn sẽ rất đau khổ.
Người luôn e dè với thiện ý của người khác thì hết
thuốc cứu chữa.
Nói một lời dối gian thì phải bịa thêm mười câu không
thật nữa để đắp vào, cần gì khổ như vậy?
Sống một ngày vô ích, không làm được chuyện gì, thì
chẳng khác gì kẻ phạm tội ăn trộm.
Quảng kết chúng duyên, chính là không làm tổn thương
bất cứ người nào.
Im lặng là một câu trả lời hay nhất cho sự phỉ báng.
Cung kính đối với người là sự trang nghiêm cho chính
mình.
Có lòng thương yêu vô tư thì sẽ có tất cả.
Đến là ngẫu nhiên, đi là tất nhiên. Cho nên bạn cần
phải “Tùy duyên mà hằng bất biến, bất biến mà hằng tùy duyên”.
Từ bi là vũ khí tốt nhất của chính bạn.
Chỉ cần đối diện với hiện thực, bạn mới vượt qua hiện
thực.
Lương tâm là tòa án công bằng nhất của mỗi người, bạn
dối người khác được nhưng không bao giờ dối nổi lương tâm mình.
Người không biết yêu mình thì không thể yêu được người
khác.
Có lúc chúng ta muốn thầm hỏi mình, chúng ta đang đeo
đuổi cái gì? Chúng ta sống vì cái gì?
Đừng vì một chút tranh chấp mà xa lìa tình bạn chí
thân của bạn, cũng đừng vì một chút oán giận mà quên đi thâm ân của người khác.
Cảm ơn đời với những gì tôi đã có, cảm ơn đời những gì
tôi không có.
Nếu có thể đứng ở góc độ của người khác để nghĩ cho họ
thì đó mới là từ bi.
Nói năng đừng có tánh châm chọc, đừng gây thương tổn,
đừng khoe tài cán của mình, đừng phô điều xấu của người, tự nhiên sẽ hóa địch
thành bạn.
Thành thật đối diện với mâu thuẫn và khuyết điểm trong
tâm mình, đừng lừa dối chính mình.
Nhân quả không nợ chúng ta thứ gì, cho nên xin đừng
oán trách nó.
Đa số người cả đời chỉ làm được ba việc: Dối mình, dối
người, và bị người dối.
Tâm là tên lừa đảo lớn nhất, người khác có thể dối bạn
nhất thời, nhưng nó lại gạt bạn suốt đời.
Chỉ cần tự giác tâm an, thì đông tây nam bắc đều tốt.
Nếu còn một người chưa độ thì đừng nên thoát một mình.
Khi trong tay bạn nắm chặt một vật gì mà không buông
xuống, thì bạn chỉ có mỗi thứ này, nếu bạn chịu buông xuống, thì bạn mới có cơ
hội chọn lựa những thứ khác. Nếu một người luôn khư khư với quan niệm của mình,
không chịu buông xuống thì trí huệ chỉ có thể đạt đến ở một mức độ nào đó mà
thôi.
Nếu bạn có thể sống qua những ngày bình an, thì đó
chính là một phúc phần rồi. Biết bao nhiêu người hôm nay đã không thấy được
vầng thái dương của ngày mai, biết bao nhiêu người hôm nay đã trở thành tàn
phế, biết bao nhiêu người hôm nay đã đánh mất tự do, biết bao nhiêu người hôm nay
đã trở thành nước mất nhà tan.
Bạn có nhân sinh quan của bạn, tôi có nhân sinh quan
của tôi, tôi không dính dáng gì tới bạn. Chỉ cần tôi có thể, tôi sẽ cảm hóa
được bạn. Nếu không thể thì tôi đành cam chịu.
Bạn hy vọng nắm được sự vĩnh hằng thì bạn cần phải
khống chế hiện tại.
Ác khẩu, mãi mãi đừng để nó thốt ra từ miệng chúng ta,
cho dù người ta có xấu bao nhiêu, có ác bao nhiêu. Bạn càng nguyền rủa họ, tâm
bạn càng bị nhiễm ô, bạn hãy nghĩ, họ chính là thiện tri thức của bạn.
Người khác có thể làm trái nhân quả, người khác có thể
tổn hại chúng ta, đánh chúng ta, hủy báng chúng ta. Nhưng chúng ta đừng vì thế
mà oán hận họ, vì sao? Vì chúng ta nhất định phải giữ một bản tánh hoàn chỉnh
và một tâm hồn thanh tịnh.
Nếu một người chưa từng cảm nhận sự đau khổ khó khăn
thì rất khó cảm thông cho người khác. Bạn muốn học tinh thần cứu khổ cứu nạn,
thì trước hết phải chịu đựng được khổ nạn.
Thế giới vốn không thuộc về bạn, vì thế bạn không cần
vứt bỏ, cái cần vứt bỏ chính là những tánh cố chấp. Vạn vật đều cung ứng cho
ta, nhưng không thuộc về ta.
Bởi chúng ta không thể thay đổi được thế giới
xung quanh, nên chúng ta đành phải sửa đổi chính mình, đối diện với tất cả bằng
lòng từ bi và tâm trí huệ.
Lời Phật Dạy
0 Kommentare:
Post a Comment