Thật tội
nghiệp cho những ai còn có mẹ trên đời mà không cảm thấy hạnh phúc, không biết
thương yêu mẹ. “Mẹ già như chuối ba hương, như xôi nếp một, như đường mía
lau.”
Mẹ ơi tháng Bảy
về rồi
Là mùa hiếu
hạnh tuyệt vời lên ngôi
Nhớ ơn mẹ đã
một đời
Tảo tần mưa
nắng tô bồi đời con
Quản gì một
nắng hai sương
Ngại gì sóng
gió dặm trường vợi xa
Lời ru mẹ
vẫn thiết tha
Tấm lòng mẹ
vẫn mặn mà yêu thương
Con đi khắp
mọi nẻo đường
Vẫn đôi mắt ấy
mẹ thường dõi theo
Thời gian lưu
vết nhăn nheo
Mắt thương mẹ
vẫn trong veo tháng ngày
Lời nào nói
hết tình này
Trời cao đất
rộng sông dài – ơn sâu
Mẹ là những
giọt mưa ngâu
Mát lòng con
giữa héo rầu đơn côi
Mẹ là ánh sáng
mặt trời
Ấm đời con
giữa sóng mòi bể dâu
Mẹ là sao giữa
trời sâu
Thức cùng con
để nỗi sầu vụt tan
Mẹ ơi! Mẹ ánh
trăng ngàn
Là tình vĩnh cửu
trọn lành sắt son.
Tiếng đồng
vọng của hàng triệu trái tim những người con
hiếu hạnh trên khắp năm châu bốn biển, tiếng đồng vọng của lòng biết
ơn sâu sắc nhất trong ân nghĩa sinh thành. Đó chính là Tiếng đồng
vọng thiết tha, chân thành, và trong sáng, có
sức lan tỏa mãnh liệt đến tận thảy mọi miền núi sông.
Hạnh Hiếu là
Hạnh Phật, Tâm Hiếu là Tâm Phật. Tâm đó, Hạnh đó nhất định phải được tôn thờ,
được nuôi dưỡng, để rồi chính tâm hạnh đó sẽ là trận mưa cam
lồ, là nguồi suối ngọt ngào tưới mát cho những khô cằn khắc
khổ giữa chốn hồng trần đầy nhiệt não.
Là một người
con, sinh ra làm người được là nhờ công ơn sinh thành nuôi nấng, bảo bọc
chở che của cha mẹ. Cha mẹ sinh ta là nhân duyên nghĩa cử của Tình
Yêu vô bờ bến. Chính tình yêu thương đó nên cha mẹ nào có
quản chi những khó khăn cực nhọc mạng nặng đẻ
đau, lo lắng trăm bề. Lo cho con từ miếng cơm tấm áo, lo cho con có
đức rộng tài cao, lo cho con từ khi mới lọt lòng cho đến ngày nhắm mắt. Nhưng
sự lo lắng cực nhọc đó nào sá gì, khi con cái chính là Tình yêu của mẹ, của
cha: Bởi lẽ “Luôn luôn vì nghĩ đến một đứa con sung sướng mà cha mẹ
quên mình lam lủ đọa đày, vì nghĩ đến một đứa con thông minh nhân đức mà cha mẹ
quên mình dốt nát tội lỗi.” Bao nhiêu hy vọng, bao nhiêu tình thương đều
dành hết cho con, mà cha mẹ không bao giờ nghĩ đến sự đáp đền. Song
nước mắt chưa bao giờ chảy ngược. Mẹ cha chưa bao giờ nghĩ đến
chuyện con cái rồi đây sẽ báo bổ cho mình. Trái lại Người mãi miết lo lắng cho
con thậm chí cho đến lúc nhắm mắt xuôi tay hay phải nhận lấy cái
chết, cha mẹ vẫn đau đáu một lòng nghĩ đến những đứa con thân yêu của
mình.
Kỳ thật, nỗi
niềm “bên ướt mẹ nằm bên ráo con lăn” vẫn hiện thực trọn đời của
những bậc làm cha làm mẹ.
"Nuôi con
chẳng kể chi thân,
bên ướt mẹ
nằm bên ráo con lăn
Biết lấy chi đền
nghĩa khó khăn
Lên non xắn đá
xây lăng phụng thờ.”
Cha mẹ sẵn sàng
nhận hết những cay đắng khổ cực cho con được bình yên sung sướng. Con đi đường
xa cách lòng cha mẹ vẫn dõi theo con như bóng theo hình, đôi mắt
vẫn nhìn về phía con đi, hằng đêm vẫn mỏi mòn trông ngóng tin con. Trải qua năm
tháng và những đổi thay của dòng đời khắc nghiệt, đôi mắt mẹ dù có mờ nhòa
bởi những dòng lệ đăm chiêu, khóe mắt mẹ có đầy dấu chân chim ngang dọc,
vầng trán có nhăn nheo cháy sạm, thì lòng mẹ vẫn sáng tươi, vẫn trong
veo vì nỗi nhớ thương con chưa bao giờ nhạt nhòa trong tâm trí mẹ.
"Ai rằng công
mẹ như non
Thực ra công mẹ
lại còn lớn hơn”
Ơn nghĩa đó
chưa từng có gì lớn lao hơn, nên đức Phật đã dạy, "Cái lớn lao nhất ở
trong thế gian chính là công ơn của cha mẹ.”
Một người con
biết ơn và báo ơn cha mẹ là người con có hạnh phúc. Bởi lẽ đơn
giản mà nói người con đó đang ý thức rõ ràng sự nhiệm mầu của tình
thương của cha mẹ, được sống trong suối nguồn dịu mát của tình yêu cao quý. Có
ý thức có nghĩa là ta không bị lãng quên, không sống trong vô minh u tối
để không thấy được hạnh phúc đang có trong tầm tay. Ta sẽ không phải chết
khát khi ngồi bên hồ nước thơm trong dịu mát như cam lồ của tình
mẹ bao la.
Thật tội
nghiệp cho những ai còn có mẹ trên đời mà không cảm thấy hạnh phúc, không biết
thương yêu mẹ. “Mẹ già như chuối ba hương, như xôi nếp một, như đường mía
lau.” Ngon biết mấy, ngọt ngào biết mấy! Sao ta lại cứ mãi lãng
quên!? Như ai đó từng viết rất hay, rất dễ thương về cái
sự ngu dại của người con khi đã quên mình có mẹ trên đời, một dáng
hình mẹ luôn tận tụy vì con, để rồi khi bước vào guồng quay của dòng đời nghiệt
ngã mới chợt nhận ra mình côi cút cô đơn:
Có lúc ta quên
màu tóc mẹ
Đã một thời dãi nắng dầm mưa
Có lúc ta quên nhìn trán mẹ
Còn bao nghĩ suy dù ta lớn khôn rồi.
Có lúc ta quên nhìn mắt mẹ
Còn chờ ta mỏi ngóng đêm sâu
Có lúc ta quên nhìn dáng mẹ
Chợt quạnh hiu ngày ta bước vào đời.
Đã một thời dãi nắng dầm mưa
Có lúc ta quên nhìn trán mẹ
Còn bao nghĩ suy dù ta lớn khôn rồi.
Có lúc ta quên nhìn mắt mẹ
Còn chờ ta mỏi ngóng đêm sâu
Có lúc ta quên nhìn dáng mẹ
Chợt quạnh hiu ngày ta bước vào đời.
Có lúc ta quên
thời gian qua
Đường ta càng xa vòng tay mẹ ngắn lại
Có lúc ta nghe từng nhịp đời
Mẹ thật gần, sao ta quá xa.
Có lúc ta quên nhìn áo mẹ
Chợt mỏng manh quang gánh chiều đông
Hát khúc hát ai quên mình có mẹ
Một ngày kia lặng lẽ bên cuộc đời.
* Cánh cò cõng nắng, cõng mưa
Mẹ tôi cõng cả... bốn mùa gió sương.
Đường ta càng xa vòng tay mẹ ngắn lại
Có lúc ta nghe từng nhịp đời
Mẹ thật gần, sao ta quá xa.
Có lúc ta quên nhìn áo mẹ
Chợt mỏng manh quang gánh chiều đông
Hát khúc hát ai quên mình có mẹ
Một ngày kia lặng lẽ bên cuộc đời.
* Cánh cò cõng nắng, cõng mưa
Mẹ tôi cõng cả... bốn mùa gió sương.
Vâng, dù
chỉ là một chút ngẫm lại, một thoáng chánh niệm vụt qua để biết rằng mình
đang lãng quên một điều quan trọng nhất trên thế gian, nhưng như thế cũng đã
quý, đã đủ để thức tỉnhnhững tâm hồn quạnh hiu về tình yêu đối với cha mẹ.
Để khi bước vào đời không còn có những cô đơn, mà biến tình yêu đó làm vốn
liếng yêu thương cho cuộc đời, để biết yêu thương trân trọng cuộc đời.
"Trải bao gian
khổ không sờn
Muôn đời con
vẫn nhớ ơn mẹ hiền.”
Mùa
vu lan về là dịp chúng ta thể hiện tấm lòng hiếu thảo của mình đối
với đấng sinh thành. Để việc thể hiện tình thương kính và hiếu đạo đối với cha
mẹ được nâng lên thành nguồn cảm hứng bất tận, là tiếng đồng vọng của ức triệu
trái tim. Tình cảm đó phải được hiện thực một
cách sống động và đẹp đẽ trong mỗi cử chỉ, lời nói và hành
động tốt lành của chúng ta trong cuộc sống hàng ngày. Để bông hoa trên
ngực áo ta cài mãi mãi thơm hương thơm hiếu hạnh dù đó là bông hoa
màu hồng đỏ thắm để trân trọng thương yêu cha mẹ hiện còn, hay là bông hoa
màu trắng tinh khôi để tưởng nhớ truy niệm báo hiếu đối với Người đã
khuất, còn thơm mãi trong tâm thức của mỗi chúng ta.
"Đây một
bông hồng cho những ai
Những ai còn
mẹ mới được cài
Mẹ còn là cả
trời tươi sáng
Mẹ mất đi rồi tay trắng tay."
Mùa Vu Lan, PL. 2560
Thích Thanh Hương
0 Kommentare:
Post a Comment