Pages

06 February 2016

QUẢ BÁO CHO NHỮNG NGƯỜI SÁT SANH GÀ

http://drive.kenh9.tv/cache/http/original/2015/11/26/tinhhoa.net-P07vtF-20151126-nhan-qua-bao-ung-chuyen-ke-cua-mot-canh-sat-phap-y.jpgĐau nhức quá! Các con ơi, làm ơn đuổi những con gà dùm ba đi. Đau quá, sợ quá! Kiếm tiền nhiều để làm gì mà không trị được bệnh đây trời ơi. Không, không nên làm cái nghề này nữa”. Nói xong thì tắt thở, từ đó con cháu ông sợ nên bỏ nghề, không còn dám bán gà nữa.


 

Tại Thiên Thai – Đông Bắc có một vị bác sĩ mới ra nghề nhưng rất giỏi. Một ngày nọ, có người phụ nữ hơn 40 tuổi tìm đến khám bệnh. Cô ta bảo bị đau trong yết hầu, nhờ bác sĩ chữa trị.
Bác sĩ xem kỹ bộ dáng của cô, người bệnh nhân này có tiếng nói “Oát, oát” giống như tiếng gà kêu, đồng thời thân thể run run, còn hai tay thì cứ với với như hai cánh của con gà đang đập. Bác sĩ lại khám trong yết hầu của cô, nhưng phía trong yết hầu lại không có bệnh gì cả, việc này khiến vị bác sĩ vô cùng khó hiểu.
Bác sĩ là người Nùng Vĩ, hơn nữa lại là một Phật tử thuần thành. Anh có một gia đình rất hạnh phúc. Mọi người trong gia đình anh từ lớn đến nhỏ đều quy y Tam Bảo, giữ giới tu hành. Anh thấy căn bệnh của người phụ nữ rất giống trạng thái con gà khi bị cắt tiết nên anh đoán ra cô ta đã ăn thịt gà quá nhiều, hai là cô có thể là người buôn bán gà.
Sau khi hỏi kỹ, quả nhiên đúng như những gì anh đã tiên đoán, cô là chủ của một tiệm bán gà ở gần đó. Vì vậy anh nói:
- Theo tôi khám thì thấy cô không bệnh về thân, mà đây là bệnh nghiệp, nên có lẽ tôi không có cách để chữa trị cho cô được.
Nghe xong, người phụ nữ này vẫy vẫy hai tay giống như hai cánh gà, miệng thì kêu “Oát, oát” giống y như hình trạng con gà đang giẫy chết. Vừa về tới nhà thì cô ngã ngửa ra tắt thở.

Gần làng tôi cũng xảy ra một chuyện rất giống chuyện trên. Bên cầu Nhật Bản mọc lên tiệm bán gà, lúc mới mở tiệm này do hai người hùn vốn lại làm ăn, nhưng một thời gian sau đó thì tách ra riêng. Khi người chủ được 50 tuổi thì người vợ qua đời, không bao lâu thì đứa con gái đầu và con gái thứ đều lần lượt chết, ông chủ cũng mắc phải căn bệnh quái ác. Ông đi đủ thầy, tìm đủ thuốc, tốn rất nhiều tiền của nên bệnh mới dần dần bình phục.

Bảy năm sau, bệnh ông bỗng nhiên tái phát dữ dội, càng ngày bệnh càng trầm trọng hơn, thuốc bao nhiêu cũng không còn tác dụng nữa. Ông gọi con trai cả cùng con dâu đến bên cạnh và nói: “Ba đau quá! Mau lên, mau lên, các con hãy đuổi những con gà ở xung quanh ba đi!”. Ông vừa nói vừa tỏ ra rất đau đớn. Con cháu hỏi lý do vì sao ông lại nói như thế, ông nén cơn đau bảo: “ Các con không thấy sao? Do trước kia ba giết gà, nên bây giờ những con gà bị giết nó xúm lại quanh ba. Có con còn dùng chân cào lên mình ba, có con mổ khắp người ba. Đau nhức quá! Các con ơi, làm ơn đuổi những con gà dùm ba đi. Đau quá, sợ quá! Kiếm tiền nhiều để làm gì mà không trị được bệnh đây trời ơi. Không, không nên làm cái nghề này nữa”. Nói xong thì tắt thở, từ đó con cháu ông sợ nên bỏ nghề, không còn dám bán gà nữa.

Ở Lại Chi Nhai có tiệm bán cá chình. Tiệm này làm ăn rất phát đạt, tiền lời kiếm được rất nhiều. Tuy nhiều tiền nhưng bù lại gia đình ông ta luôn gặp đủ thứ tai họa, riêng ông thì bệnh tật triền miên, chữa chạy nhiều bác sĩ, uống khá nhiều thuốc mà bệnh vẫn cứ trơ trơ không chút thuyên giảm.
Trước khi ông ta chết vài ngày, ông nói tình hình bệnh tật của mình cho gia đình nghe, ông rên rỉ: “Đau quá! Đau quá! Các con có cách nào bắt hết những con cá chình đang cắn rỉa trên thân thể ba không? Các con hãy lấy cây đập cho bọn chúng chết hết đi”. Ông gào thật to nhưng chỉ có mỗi mình ông thấy, cả nhà đều không ai thấy cá chình gì cả, chỉ thấy mỗi mình ông là quằn quại đau đớn rên xiết.
Đến khi sắp tắt hơi, ông ta cố dùng chút sức mòn hơi kiệt khuyên con cháu: “Ba không sống được nữa rồi….Các con….dừng việc…..mua bán…..này lại đi, đừng…….tiếp…..tục nữa.”. Nói xong thì rướn người lên tắt thở. Từ đó trở đi con cháu ông không dám buôn bán cá, và cũng không dám kinh doanh thịt tươi sống nữa.

(Trích từ quyển Nhân Quả Báo Ứng Những Điều Mắt Thấy Tai Nghe – CS Tịnh Tùng)
Lời bình: Tất cả những trường hợp trên đây lúc gần lâm chung đều rơi vào cảnh giới địa ngục. Bạn không thấy cảnh giới đó nhưng người sắp lâm chung người ta thấy và sợ hãi, kinh khiếp. Bạn vẫn còn chưa nhận ra được sự thật hay sao? Tâm niệm này là do lúc còn sống không biết Nhân Quả hoặc biết mà không tin, hủy báng, nhục mạ. Đến khi thọ mạng xong rồi thì cảnh giới lập tức xuất hiện, lúc đó hối hận có kịp nữa hay không? Khổ muôn kiếp, chỉ cố gắng trăn trối được vài lời mà thôi. Bạn còn chưa tỉnh ngộ được hay sao? Hãy cố gắng ăn chay, phóng sanh, tích đức tu thiện và niệm Phật cầu sanh Tây Phương đi bạn. Thời gian không ngừng trôi, mạng sống chỉ theo hơi thở mà thôi, chớp mắt một cái đã xong một kiếp người. Tội tình chi phải Gieo Nhân ác để rồi thọ khổ vạn kiếp không thoát ra nỗi.

Cho dù bạn là ai, có tín ngưỡng hay không tín ngưỡng, có tin Nhân Quả hay không tin thì bạn vẫn phải chịu sự chi phối của định luật Nhân Quả. Gieo nhân thiện gặt quả thiện, gieo nhân ác nhất định sẽ gặt ác báo, không sớm thì muộn. 

Cho nên luật Nhân Quả không bỏ sót một mảy lông, một bụi trần. Mong bạn hãy ghi nhớ kỹ điều này và Tin Sâu Nhân Quả, ngăn ngừa ý nghĩ ác, lời nói ác và việc làm ác thì cuộc sống bạn mới được an vui.

0 Kommentare:

New Comments

Chia Sẻ

Twitter Delicious Facebook Digg Stumbleupon Favorites