Lời khuyên chủ yếu nhất mà tôi muốn
gửi đến lớp trẻ phạm pháp và tất cả những ai bị giam cầm là không bao giờ tuyệt
vọng và đánh mất niềm tin tự biến cải mình để trở thành tốt hơn.
SUY TƯ VỀ CÁC CẢNH HUỐNG
TRONG CUỘC SỐNG
Suy tư về công ăn việc
làm và tình trạng thiếu giải trí
119
Tôi có đôi lời nhắn gửi một số bạn hữu
của tôi "những kẻ nô lệ cho đồng tiền". Họ chẳng hề biết nghỉ ngơi là
gì, hết chạy ngược lại chạy xuôi, phờ phạc cả người. Lúc thì đi Nhật, đi Mỹ, lúc
thì Hàn quốc, không dám nghỉ ngơi ngày nào.
Tất nhiên nếu sống lối đó là để
mang lại lợi ích cho kẻ khác hoặc để phát triển xứ sở thì chúng ta hẳn sẽ vui mừng.
Những người hằng ôm ấp một hoài bão cao quý, ngày đêm ra sức thực hiện, thì quả
xứng đáng cho chúng ta thán phục. Tuy nhiên, ngay cả trong trường hợp đó, thiết
nghĩ đôi khi họ cũng nên nghỉ ngơi đôi chút để giữ gìn sức khỏe. Đeo đuổi một công
trình tốt đẹp trong lâu dài, dù chỉ ở một mức độ vừa phải, thì vẫn tốt hơn là phát
huy một sự cố gắng vượt bực nhưng chỉ là phù du.
120
Thế nhưng nếu sự hoạt động cuồng nhiệt
đó là chỉ để thỏa mãn tham vọng cá nhân của mình, và sau cùng nếu lối sống đó khiến
mình phờ phạc, sức khỏe sa sút, thì đấy cũng chỉ là cách tàn phá chính mình một
cách vô ích mà thôi.
Suy tư về nhà giam và
các tù nhân
121
Thông thường trên nguyên tắc thì những
kẻ phạm tội phải bị nhốt vào tù, tách ra khỏi xã hội. Họ bị xem là các thành phần
xấu xa mà tập thể xã hội không còn muốn trông thấy nữa. Họ không còn một hy vọng
nào để trở thành những con người tốt hơn, hầu tạo cho mình một cuộc sống mới. Họ
cư xử hung bạo với các tù nhân khác, ức hiếp kẻ yếu đuối. Trong bối cảnh đó họ
sẽ không còn một cơ may nào để tự biến cải mình nữa.
122
Đôi khi tôi nghĩ đến trường hợp một vị
tướng lãnh giết hàng ngàn người và được tôn vinh là anh hùng. Người ta xem sự sát
hại đó là một thành tích tuyệt vời và không ngớt ngợi khen. Thế nhưng nếu là một
kẻ cùng quẫn giết người thì hắn quả đúng là một tên sát nhân không chối cãi được,
người ta bỏ tù hắn hoặc cũng có thể mang hắn ra xử tử.
123
124
Thật vậy, tất cả chúng ta đều tiềm tàng
bên trong chính mình các xu hướng biến mình thành kẻ bất lương, và những kẻ mà
chúng ta đem nhốt vào tù thì từ nơi sâu kín bên trong họ, chính họ cũng không đến
nỗi nào xấu xa hơn bất cứ một ai trong chúng ta. Họ chỉ là những người không cưỡng
lại đưọc các sự u mê, thèm khát và giận dữ, là các thứ bệnh mà tất cả chúng ta
đều mắc phải, chỉ khác nhau ở mức độ trầm trọng mà thôi. Bổn phận của chúng ta
là phải giúp họ điều trị các căn bệnh ấy của họ.
125
Xã hội qua vai trò của mình, không có
quyền loại bỏ bất cứ ai vi phạm lỗi lầm và bị xem là một tội phạm. Họ hoàn toàn
là một con người với tất cả danh nghĩa của nó và cũng là thành phần của xã hội không
khác gì như mỗi người trong chúng ta, họ cũng có quyền được thay đổi để trở nên
khác hơn. Tuyệt đối phải trả lại cho họ niềm hy vọng và lòng mong cầu được bước
theo một con đường khác trong cuộc đời mình.
126
Tôi có dịp viếng thăm nhà tù Dehli
Tihar tại Ấn độ, nơi này có một nữ nhân viên cảnh sát đối xử rất nhân từ với tù
nhân. Bà giảng cho họ nhiều điều không khác gì mấy với giáo lý của một tín ngưỡng.
Bà dạy họ tập thiền định để tạo ra một sự an bình thật sâu bên trong nội tâm, giúp
họ loại bỏ các cảm tính tội lỗi của mình. Họ rất sung sướng mỗi khi thấy có người
thương yêu mình, quan tâm đến mình. Sau một thời gian, ngay cả trước khi được
trả tự do, họ cũng đã cảm thấy mãn nguyện và vững tin hơn vào các giá trị nhân
bản nơi con người họ, điều đó sẽ giúp họ tái lập lại cuộc sống của mình trong xã
hội. Đối với tôi, cách cư xử của người nữ cảnh sát viên trên đây là cả một tấm
gương.
127
Tình trạng phạm pháp của trẻ vị thành
niên quả là một điều đáng buồn. Trước hết là vì các kiếp người ấy vừa chớm bước
vào đời đã hư hỏng cả. Sau đó sở dĩ thảm trạng ấy xảy ra cũng chỉ vì tình trạng
thiếu kinh nghiệm sống của tuổi trẻ trong một môi trường xã hội đầy rẫy khó khăn,
trong khi chưa kịp hiểu là mình phải làm gì để tự đứng vững trên đôi chân của
chính mình.
128
Lời khuyên chủ yếu nhất mà tôi muốn
gửi đến lớp trẻ phạm pháp và tất cả những ai bị giam cầm là không bao giờ tuyệt
vọng và đánh mất niềm tin tự biến cải mình để trở thành tốt hơn. Hãy tự nhủ:
"Tôi nhận lỗi lầm đó là do tôi gây ra, thế nhưng tôi sẽ tự sửa đổi để trở thành
tốt hơn, tôi sẽ làm những điều phải và sẽ trở thành một con người hữu ích".
Tất cả chúng ta đều có khả năng tự biến cải chính mình. Chúng ta có một bộ não giống
nhau, một tiềm năng ngang nhau. Chúng ta không bao giờ được phép thốt lên rằng
sẽ chẳng còn một chút hy vọng nào cho mình nữa, trừ trường hợp khi mình vẫn còn
bị chi phối bởi sự u mê và các thứ tư duy nhất thời (khi rơi vào sự tuyệt vọng thì mình sẽ mất hết
sự sáng suốt và trở nên yếm thế).
129
Thương thay cho những kẻ bị tù tội! Sở
dĩ họ phạm vào lỗi lầm chỉ vì bất chợt rơi vào sự kiềm tỏa của các thứ xúc cảm
tiêu cực, thế rồi xã hội ruồng bỏ họ và chẳng còn một chút gì để mà ước mơ
trong kiếp sống này của mình nữa.
Suy tư về đồng tính
luyến ái
130
Có nhiều người hỏi tôi nghĩ gì về đồng
tính luyến ái. Đối với những người có lòng tin thì tốt hơn nên tuân theo những
gì nên hoặc không nên làm, đúng theo đức tin đó của mình. Một số người theo
Ki-tô giáo cho rằng đồng tính luyến ái là một lỗi lầm nghiêm trọng, nhưng cũng
có một số khác không nghĩ như vậy. Một số người Phật giáo chấp nhận thực trạng đó,
một số khác lại nghĩ rằng phạm vào điều đó sẽ không còn là người Phật giáo nữa.
Kinh sách nòng cốt của giáo huấn Phật
giáo (tức là Tam
Tạng Kinh, đặc biệt là Tạng Luật) có nêu lên mười hành vi tệ hại phải
tránh, một trong số đó là dâm dục bất chánh (chín
hành vi khác là: sát nhân, trộm cắp, vu khống, nối dối, phỉ báng, ăn nói ba hoa
vô bổ, thèm khát, ác ý và các quan điểm sai lầm - gcts). Điều này có nghĩa
là không được gian dâm với người phối ngẫu của kẻ khác, thế nhưng cũng gồm chung
cả sự kiện đồng tính luyến ái, giao cấu bằng miệng hay hậu môn, và cả thủ dâm (dường như các giới
luật khắt khe và chi tiết trên đây là chỉ để áp dụng cho những người mới xuất
gia, còn gọi là những người "mới bước vào dòng chảy". Một khi đã vượt
thoát các xung năng truyền giống thì đối với người tu hành cũng như kẻ thế tục,
các sự thúc dục bản năng đều đã khô cạn, các nhu cầu và đòi hỏi của các cơ quan
giác cảm không còn khuấy động được họ nữa). Thế nhưng phạm vào các chuyện
đó không có nghĩa là không còn là người Phật giáo. Ngoại trừ các quan điểm sai
lầm - chẳng hạn như nghĩ rằng Đức Phật hay quy luật nguyên-nhân-hậu-quả không hề
có - thì trong số mười hành vi trên đây, kể cả sát nhân, không có một hành vi nào
có thể khiến chúng ta không còn phải là một người Phật giáo nữa (đối với Phật giáo
thì một kẻ hung ác, một người đần độn, một người keo kiệt, một kẻ từ tâm, một
nhà thông thái, một vị xuất gia..., tất cả đều có thể và có quyền bước theo con
đường Giải Thoát. Sự khác biệt giữa họ chỉ là tình trạng u mê của tâm thức mình
mà thôi. Trên Con Đường đó có những người bước thật nhanh, nhưng cũng có những
người khập khiễng, những người phải chống gậy... Dù là với những bước
chân vững chắc hay xiêu vẹo, một khi đã bước đi trên Con Đường đưa mình đến Giác
Ngộ thì tất cả đều là những con người đáng thương như nhau. Con Đường có thể thênh
thang đối với một số người hay đầy chông gai đối với một số khác. Trên Con Đường
đó Phật giáo không phân biệt và ưu đãi ai cả, cũng không xem bất cứ ai là kẻ
thù - gccncntV).
Không có ai cho phép, cấm đoán,
phân loại hay đánh giá một người nào đó là Phật giáo hay không Phật giáo. Điều
này thật hết sức ngây thơ và thô thiển. Thế nhưng trên một mặt khác thì người ấy
không sao tránh khỏi các hậu quả mang lại bởi các hành động do mình tạo ra. Đồng
tính luyến ái và chuyển đổi giới tính (transgender) là các vấn để gây ra nhiều
đổ vỡ, hiềm khích, kể cả mặc cảm tội lỗi, nhất là trong các xã hội ảnh hưởng nặng
nề bởi các tôn giáo độc thần. Lỗi lầm không phải là do nạn nhân mà là vị Sáng Tạo,
bởi vì nguyên nhân đưa đến các sự kiện đó bắt nguồn rất sâu bên trong nội tâm của
mỗi cá thể, có nghĩa là trực tiếp liên hệ đến "phần hồn" méo mó của
cá thể ấy. Các xu hướng tâm lý và các đòi hỏi của các cơ quan giác cảm chỉ là hậu
quả phát lộ từ cái "linh hồn" ấy mà thôi.
Đối với y học, đồng tính luyến ái
hay chuyển đổi giới tính phát sinh từ sự vận hành xáo trộn hay bất quân bình của
tâm thức cùng các kích thích tố/hormon trong cơ thể; cá thể chỉ là nạn nhân của
những thứ ấy. Phật giáo nghĩ đến những nguyên nhân sâu xâu xa hơn, đó là nghiệp/karma
tồn lưu trên dòng tri thức của một cá thể đã thúc đẩy cá thể ấy thực thi các hành
vi được xem là "méo mó" trước mắt của một số người khác tự xem mình là
sáng suốt và bình thường..
Cảm tính luyến ái, sự thích thú
phát sinh trong tâm thức cũng như các cảm giác phát sinh từ các giác quan, trên
căn bản không khác gì nhau giữa nam và nữ, kể cả những người đồng tính luyến ái
hay chuyển đổi giới tính. Các cảm nhận như vóc dáng, màu sắc của da, tóc, mùi vị,
giọng nói, sự đụng chạm, cọ sát, sờ mó... là những gì phát sinh từ năm cơ quan
cảm giác, tức chỉ liên hệ đến thân xác mà thôi, trong khi đó sự mê say và thèm
khát những thứ ấy bắt nguồn từ những động cơ thúc đẩy thật sâu kín bên trong tâm
thức, tức là những gì phát sinh từ nghiệp. Người tu tập Phật giáo nhờ vào các sự
suy nghiệm và thiền định đó có thể nhận
biết và theo dõi được các xung năng dưới mọi hình thức hiện lên từ bên trong tâm
thức mình để sớm chận đứng chúng, nói một cách khác thì đấy là cách hóa giải
nghiệp của chính mình - gccncntV).
131
Nếu các bạn không theo một tôn giáo
nào cả và thích giao du tính dục với người cùng giới tính với mình, với sự đồng
thuận của đôi bên, tức không phải là một sự hãm hiếp hay lạm dụng nào cả, và nếu
trong sự đồng thuận đó các bạn tìm thấy một sự thích thú phi-bạo-lực thì tôi cũng
chẳng có gì để mà nói thêm. Hơn thế nữa tôi còn cho rằng - và đây cũng là một điều
thật quan trọng - quả hết sức bất công đối với những người đồng tính luyến ái bị
gạt ra bên lề xã hội, bị trừng phạt hoặc mất việc làm. Người ta không thể nào xem
họ như là những người phạm pháp được (họ chỉ là nạn nhân của các sự biến dạng lệch lạc của bản
năng truyền giống mà thôi - gccncntV).
132
Theo tôi nghĩ, đối với Phật giáo trên
bình diện tổng quát thì sự kiện đồng tính luyến ái cũng có thể là một lỗi lầm đối
với một vài giới luật nào đó mà thôi. Dầu sao tự chính nó, đồng tính luyến ái không
phải là một hành vi gây ra tai hại (sự tai hại là do những người tự xem mình là "bình thường"
gây ra cho những người mà họ cho rằng "bất bình thường"? Đó là thái độ
đi ngược lại quyền tự do cá nhân của kẻ khác, bắt kẻ khác phải làm những
"chuyện ấy" giống như mình làm), không như hãm hiếp, sát
nhân hay các hành động gây khổ đau cho kẻ khác. Đối với việc thủ dâm thì cũng vậy
(không làm hại
ai cả). Vì thế nên không có lý do gì để kỳ thị hay gạt bỏ những người
đồng tính luyến ái ra bên lề xã hội.
Ngoài ra tôi cũng xin nói thêm một lời
là quả thật không chính đáng lắm khi chê bai một cách máy móc các tôn giáo cấm đoán
các hành vi tính dục bất chánh, đơn giản chỉ vì các hành vi đó không phù hợp với
quan điểm và các cách mà mình thường làm. Trước khi chỉ trích một giới luật thì
trước hết nên cố gắng tìm hiểu xem nguyên nhân thúc đẩy đích thật nào đã đưa đến
sự thiết lập giới luật đó.
Bures-Sur-Yvette,
22.12.18
Hoang
Phong chuyển ngữ
0 Kommentare:
Post a Comment