Khi
tâm mình được rỗng rang thanh tịnh rồi, chúng ta mới thấy ngay nơi
thân vô thường này có cái chân thật không vô thường, giống như trong
ngọn núi đang cháy có hòn ngọc tươi nhuần, trong lò lửa hừng hực có một
đóa hoa sen xinh tươi đang nở. Điều này rất khó tin, nhưng có thật, nếu
chúng ta khéo tu, khéo ứng dụng thì sẽ thấy được, chắc chắn không nghi
ngờ.
HT Thích Thanh Từ
Đề tài chúng tôi nói chuyện hôm nay là: “Tìm lại mình, biết được mình là trên hết.” Đề tài này, mới nghe qua quí vị thấy quá đơn giản, nhưng thật là thiết yếu trong cuộc sống của chúng ta.
Chúng
ta ai ai cũng có thói quen chạy ra bên ngoài, tìm kiếm bên ngoài. Vì
thế chúng ta hiểu biết rất nhiều việc bên ngoài, nhưng khi trở lại tìm
hiểu bản thân mình, con người mình thì rất là thiếu sót. Nói như vậy
không có nghĩa là chúng tôi phủ nhận ngành y khoa nghiên cứu về con
người. Ở đây tôi muốn nói con người chúng ta còn có một giá trị khác hơn
nữa.
Ngoài
cái thân hiện đang đi đứng nằm ngồi này, còn một cái gì nơi chúng ta mà
chúng ta cần tìm hiểu. Vì thế xoay lại mình tìm cho ra cái chân thật
của chính mình là điều tối quan trọng. Nếu không, thì đời sống chúng ta
trở thành lạt lẽo vô vị. Chẳng lẽ chúng ta sống chỉ để ăn mặc ngủ
nghỉ... rồi chờ đến ngày chết sao? Chúng ta cần phải biết: Sống còn có
cái gì cao siêu hơn ở bên trong. Vì chúng ta cứ phóng ra bên ngoài nên
mất mình mà không biết. Vì vậy chúng tôi mới nhắc quí vị phải: Tìm lại
mình, biết được mình là trên hết.
Lâu
nay người ta hiểu lầm cho rằng đạo Phật là huyền bí, cao siêu, nhưng
thật ra đạo Phật rất là thật tế, vì luôn luôn chủ trương xoay lại tìm
con người chân thật của chính mình. Biết được mình chẳng phải là điều
rất thật tế hay sao ? Các cơ quan của chúng ta như mắt, tai, mũi,
lưỡi... quen phóng ra bên ngoài để tìm hiểu, phân tích, mà quên nhìn lại
nơi mình. Vì lẽ đó trong nhà thiền có dạy: phản quan tự kỷ bổn phận sự,
nghĩa là xoay lại chính mình mới là bổn phận chánh. Nếu chúng ta biết
được tất cả bên ngoài, mà không biết tí gì về chúng ta, đó là một thiệt
thòi lớn lao. Người thế gian khi làm điều gì đều muốn được thành công,
nhưng sự thành công đó kéo dài lắm cũng chỉ năm ba mươi năm rồi cũng
phải buông, không giữ được mãi mãi. Chỉ có cái chân thật của chính mình
mới lâu dài vĩnh cửu. Nghĩ mới hôm nào chúng ta đôi ba mươi tuổi mà ngày
nay đã già rồi, đời sống con người ngắn ngủi làm sao! Chẳng bao lâu rồi
đến giờ phút cuối cùng! Vì vậy tất cả của cải thế gian nếu chúng ta
nghĩ là nguồn hạnh phúc, nguồn an vui tuyệt đối, thì điều này không hợp
với lẽ thật. Chỉ có biết rõ được mình mới là điều quan trọng và thật tế.
Lấy ví dụ cho dễ hiểu: Như người ở thế gian họ rành rẽ việc của làng
xóm, của đất nước, của thế giới, nhưng việc trong nhà họ không biết tí
nào, thì người đó có thiếu thật tế hay không? Việc trong nhà là nơi gốc
họ sống mỗi ngày, mỗi tháng, mỗi năm, mà họ không biết, chỉ biết chuyện
bên ngoài, quả là thiếu thật tế lắm vậy. Nếu chúng ta biết tất cả, cho
đến những vì sao xa xôi trên bầu trời, đó cũng chỉ là biết bên ngoài.
Nếu chúng ta quay lại biết được chính mình, đó mới là điều cần thiết.
Hiện
giờ có nhiều người thường nói cái gì cũng mình, cũng tôi, cũng ta.
Nhưng thử hỏi, cái gì là mình, là ta, thì khó trả lời cho thông được.
Nếu nói thân này là mình, khi chưa có thân là chưa có mình sao? Nếu có
thân rồi mai kia thân hoại thì mình ở đâu? Nếu nói thân này là mình,
thân này do đất nước gió lửa họp thành, đúng ra là vô tri, chẳng lẽ mình
lại vô tri hay sao? Nếu nói thân này có cả phần tinh thần lẫn vật chất,
thì phần nào là mình? Tinh thần hay vật chất? Những điều đó rất là
thiết yếu mà ít người quan tâm đến! Chúng ta cứ mải lo tìm sanh kế, sống
ngày này qua ngày khác, cuối cùng từ giã cuộc đời. Rồi ngang đó chúng
ta không biết ra sao nữa, đó là điều thật đáng buồn. Vì vậy người tu là
biết quay lại tìm cho ra: Mình là cái gì? Là thân tứ đại này chăng? Là
những tình cảm vui buồn thương ghét chăng? Hay là cái gì cao siêu hơn
nữa? Chúng ta tu cốt phải làm sao thấy được con người mình, con người
chân thật.
Chúng
tôi xin dẫn bài kệ của một Thiền sư cư sĩ, ngài Tuệ Trung Thượng Sĩ,
đời Trần. Ngài làm bài kệ soi lại mình, nhan đề là “Chiếu Thân”.
Tiêu đầu lan ngạch bị kim bào,
Ngũ thất niên gian thị xưởng tào.
Túng giả siêu quần kiêm bạt tụy,
Nhất hồi phóng hạ nhất hồi cao.
Bài dịch:
Soi Thân
Sém đầu dập trán bởi đua chen,
Năm bảy mươi năm kiếp ngựa hèn.
Ví thực bạt siêu ngoài thói tục,
Một lần buông xuống một lần lên.
Trúc Thiên
Sém
đầu dập trán bởi đua chen: Trải qua bao nhiêu thời gian chạy theo thế
tục làm cho đầu phải sém, trán phải dập, cũng bởi đua chen với đời, rốt
cuộc rồi không tới đâu, vất vả nhiều mà kết quả không bao nhiêu, cho nên
nói:
Năm bảy mươi năm kiếp ngựa hèn: Như con ngựa yếu, chúng ta trải qua năm bảy mươi năm mệt mỏi cũng không được gì!
Ví thực bạt siêu ngoài thói tục: Nếu thật vượt ra được ngoài thói tục, tức là thói đua chen giành giựt, thì sẽ ra sao ?
Một
lần buông xuống một lần lên: Vì sao buông xuống lại được lên? Vì buông
đi một gánh nặng là chúng ta nhẹ bớt một phần. Nếu buông nhiều chừng nào
chúng ta càng nhẹ chừng nấy, cho nên càng buông thì càng lên. Nếu chúng
ta giành giựt tranh đua nhau mãi, chỉ là làm khổ cho nhau, chớ có lợi
ích gì! Biết nhường nhịn nhau, biết trở lại tìm mình, và vượt ra ngoài
thói tục, chúng ta sẽ buông xả những tranh đua giành giựt. Lúc ấy chúng
ta sẽ cảm thấy nhẹ nhàng siêu thoát. Là người biết tu, biết học đạo,
chúng ta phải trở lại mình, thấy rõ mình, đó là điều hết sức thiết yếu.
Biết được mình có giá trị gì ?
Thí
dụ: Có người muốn bất cứ điều gì trong cuộc đời như tiền tài danh vọng,
họ đều được toại nguyện, người đó được hạnh phúc chưa? Mới nhìn qua
tưởng chừng như họ được đại hạnh phúc vậy. Nhưng đến khi cái chết gần
kề, họ muốn sống cũng không được, thì lúc đó đau khổ ngần nào! Họ được
tất cả sự vật bên ngoài, mà ngay bản thân họ, họ không tự cứu được, cũng
không ai cứu họ được. Như vậy tất cả sự vật bên ngoài đối với họ, còn
có giá trị hay không? Còn có người tuy tiền của không bao nhiêu, đời
sống rất đạm bạc nhưng họ đã thấy rõ được họ, biết cái gì là thật, cái
gì là hư. Đời của họ có một chỗ tựa, có một chỗ đứng vững vàng không còn
hồi hộp, lo sợ gì nữa. Họ sống an nhàn tự tại, không còn sợ ngày mai
khi chết rồi sẽ ra sao? Họ tự thấy mình một cách rõ ràng tỉnh táo, biết
mình sẽ không còn phải đau khổ nữa, không còn phải sa vào ba đường ác:
địa ngục, ngạ quỉ và súc sanh. Chính mình biết được mình, đó mới là cái
giá trị cao nhất của cuộc đời.
Trong
kinh Pháp Hoa có nói thí dụ: Có một ông vua sai binh tướng đi đánh
giặc. Khi binh tướng thắng trận trở về, nhà vua thưởng cho vị tướng tài
giỏi nhất một hòn ngọc Ngài cất trong búi tóc. Còn những tướng thường
chỉ được tặng những vật phẩm thường thôi! Trong câu chuyện này nhà vua
dụ cho đức Phật, vị tướng tài giỏi nhất dụ cho những Bồ-tát đã ngộ được
Tri kiến Phật trong hội Pháp Hoa, nên được tặng cho hạt minh châu. Ngộ
được Tri kiến Phật tức là thấy được chính mình, đó là điều quan trọng
nhất. Biết được mình mới là giá trị cao nhất trong cuộc đời. Nhưng con
người mà mình tìm được, mình biết được là con người nào? Chúng tôi gọi
đó là con người chân thật. Còn con người nặng bốn mươi năm mươi ký là
con người tạm bợ, chỉ sống mấy mươi năm rồi tan rã. Chỉ có con người
chân thật mới không bị hủy hoại, không bị tiêu mất.
Con
người chân thật đã từng được nói đến trong kinh Phật, từ những kinh
Nguyên thủy cho đến kinh Đại thừa và Thiền tông (thật ra kinh Nguyên
thủy không xác định rõ về con người chân thật. Chúng tôi sẽ giải thích
tại sao trong phần sau).
Trước
hết chúng tôi dẫn những kinh Nguyên thủy. Trong kinh A-hàm hay các bộ
Nykàya, đức Phật thường dạy: Nếu diệt hết tham sân si, dẹp hết các phiền
não thì mầm sanh tử dứt, gọi là được giải thoát hay là nhập Niết-bàn.
Trong kinh Phật chủ trương vô thường, khổ, không, vô ngã. Nếu vô ngã,
khi nói giải thoát, nếu nhập Niết-bàn thì cái gì giải thoát, cái gì nhập
Niết-bàn? Đó là một vấn đề mà đa số người học Phật đều thắc mắc. Thật
ra thời đức Phật, đức Phật phải đương đầu với giáo lý Bà-la-môn. Giáo lý
này chủ trương có thần ngã, người tu chín chắn au khi chết, thần ngã
sẽ nhập vào Đại ngã hay còn gọi là trời Đại Tự Tại hay là Phạm Thiên.
Thần ngã trong đạo Bà-la-môn là cái hiểu biết, cái suy tính của con
người cũng giống như linh hồn mà dân chúng bình dân thường tin tưởng. Để
phá chấp về thần ngã hay linh hồn, đức Phật thuyết lý vô ngã. Nói vô
ngã là để phá chấp hữu ngã của Bà-la-môn, vì chấp như thế không thể đến
được cái chân thật. Những suy nghĩ, phân biệt, hiểu biết là hiện tượng
của thần ngã, tức là tướng sanh diệt, mà cho rằng nó không sanh có diệt,
đó là điều sai lầm. Vì vậy Phật nói cái đó không phải là ngã. Nếu nói
giải thoát, nói nhập Niết-bàn là cái ngã giải thoát, cái ngã nhập
Niết-bàn, thì người ta sẽ hiểu lầm đó là cái ngã của Bà-la-môn. Vì vậy
đức Phật chỉ nói giải thoát, chỉ nói nhập Niết-bàn, mà không nói chủ từ:
Cái gì giải thoát cái gì nhập Niết-bàn. Đức Phật dạy chúng ta đừng
chấp, để chúng ta tu hành giải thoát, đến đó rồi sẽ biết.
Chúng
ta không khỏi thắc mắc: Nói giải thoát, nói nhập Niết-bàn, là phải có
chủ từ, có cái gì giải thoát, có cái gì nhập Niết-bàn. Thí dụ như nói
được mở trói, được mời vào nhà sang trọng, thì phải có ai được mở trói,
ai được mời vào nhà sang trọng. Chẳng lẽ chỉ có động từ mà không có chủ
từ? Sở dĩ đức Phật không nêu lên con người chân thật - nghĩa là do đạt
được con người chân thật mà chúng ta giải thoát, do đạt được con người
chân thật mà chúng ta nhập Niết-bàn - là để tránh cái lỗi chấp là thần
ngã như bên Bà-la-môn. Nếu lầm chấp cái được giải thoát, được Niết-bàn
là thần ngã thì không giải thoát. Vì vậy các kinh Nguyên thủy không nói
ai được giải thoát, ai được Niết-bàn.
Tuy
nhiên, đức Phật không phải không nói về vấn đề ấy, chúng tôi xin dẫn
một đoạn trong kinh Nguyên thủy: Phật dạy: “Này các Tỳ-kheo, có sự không
sanh, không hiện hữu, không bị làm, không hữu vi. Này các Tỳ-kheo, nếu
không có cái không sanh, không hiện hữu, không bị làm, không hữu vi,
thời ở đây không thể trình bày sự xuất ly khỏi sanh, hiện hữu, bị làm,
hữu vi. Vì rằng, này các Tỳ-kheo, có cái không sanh, không hiện hữu,
không bị làm, không hữu vi nên có sự trình bày sự xuất ly khỏi sanh,
hiện hữu, bị làm, hữu vi.” Đoạn này được trích trong kinh Phật Sở
Thuyết, trang 382 của Tiểu Bộ Kinh, Pali, do Hòa thượng Minh Châu dịch.
Trong đoạn kinh này đức Phật xác nhận có cái không sanh, không hiện hữu,
không bị làm, không hữu vi. Vì có cái đó cho nên mới có xuất ly, tức là
có giải thoát. Đức Phật xác nhận rõ ràng có cái không nói tên, nhưng
chúng ta ngầm hiểu đó là con người chân thật của chúng ta.
Qua đến kinh điển Đại thừa, con người chân thật được nêu lên rất rõ ràng. Trong kinh Kim Cang, Phật có nói bài kệ:
Nhược dĩ sắc kiến ngã
Dĩ âm thanh cầu ngã
Thị nhân hành tà đạo
Bất năng kiến Như Lai
Dịch:
Nếu do sắc thấy ta
Do âm thanh cầu ta
Người ấy hành đạo tà
Không thể thấy Như Lai
Chữ
“Ta” trong bài kệ chỉ cái gì? Nếu “ta” chỉ hình tướng đức Phật khi còn
tại thế ở Ấn Độ, thì hình tướng đó ngày nay không còn nữa. Nếu “ta” chỉ
cái khi đức Phật nhập Niết-bàn thì cũng không hợp lý. Chữ “Ta” (ngã)
trong bài kệ chỉ cái ta mà mọi người sẵn có, cái ta đó còn gọi là pháp
thân hay Phật tánh. Kinh điển Đại thừa nói cái thân hiện có của chúng ta
là cái thân tạm bợ giả dối. Ngay trong cái thân tạm bợ giả dối này có
cái chân thật bất sanh bất diệt, gọi là pháp thân hay Phật tánh. Chữ
“ngã” là chỉ cho pháp thân. Pháp thân không phải là sắc tướng; cho nên
không do sắc mà thấy. Pháp thân không phải là âm thanh, cho nên không do
âm thanh mà cầu. Sắc tướng âm thanh là tướng sanh diệt tạm bợ, nếu dùng
sắc tướng âm thanh mà cầu gọi là hành đạo tà, không thể thấy được pháp
thân, cho nên nói: Không thể thấy Như Lai, Như Lai là chỉ cho pháp thân.
Kinh điển Đại thừa nêu lên cho chúng ta thấy mỗi người đều sẵn có pháp
thân.
Ngày
xưa khi còn ở Phật học đường, chúng tôi thắc mắc không hiểu vì sao các
nhà tạc tượng ở Việt Nam, khi tạc hình đức Phật lại giống người Việt
Nam. Chẳng lẽ các vị ấy không biết đức Phật là người Ấn Độ hay sao? Ở
Trung Hoa cũng vậy, hình đức Phật giống người Trung Hoa, ở Nhật Bản hình
đức Phật giống người Nhật Bản... vì sao các nhà điêu khắc lại tạc tượng
như vậy? Đó là điều thắc mắc của chúng tôi. Ngày nay khi học kỹ kinh
điển Đại thừa rồi, chúng tôi mới biết tinh thần Đại thừa không thừa nhận
đức Phật với ba mươi hai tướng tốt, tám mươi vẻ đẹp như ở Ấn Độ, mà
luôn luôn đề cao Phật pháp thân. Phật pháp thân là tánh giác mỗi người
sẵn có. Con người dù ở Trung Hoa, ở Nhật Bản hay ở Việt Nam, ai cũng có
tánh giác như đức Phật ở Ấn Độ. Nếu chúng ta khéo tu, khéo chuyển thì
mai kia chúng ta cũng giác ngộ thành Phật như Ngài. Các nhà điêu khắc,
hiểu được lý này, nên tạc hình đức Phật giống như người của nước mình.
Đó là để nói lên tinh thần Đại thừa, chỉ thấy Phật là Phật pháp thân.
Phật pháp thân thì ở nơi nào cũng có, chớ không riêng ở quốc độ nào. Chỉ
có người nhận được cái chân thật nơi mình, ngoài âm thanh, ngoài sắc
tướng, mới có thể thấy Như Lai, tức là Phật pháp thân.
Trong
nhà thiền, con người chân thật còn được gọi là Bản lai diện mục hay là
ông chủ. Trường hợp Lục tổ Huệ Năng khi nhận được y bát của Ngũ Tổ rồi,
Ngài rời Huỳnh Mai ra đi. Có một đoàn người dẫn đầu là Thượng tọa Huệ
Minh đuổi theo để đoạt lại y bát... Nhưng khi Thượng tọa Minh gặp Lục Tổ
rồi, thưa rằng: “tôi đến đây vì cầu pháp, chớ không phải giành lại y
bát”, Lục Tổ bảo: “Nếu muốn cầu pháp, ông hãy bình tĩnh lắng tâm nghe
tôi hỏi.” Thượng tọa Minh yên lặng giây lâu, Lục Tổ mới hỏi: “Không nghĩ
thiện, không nghĩ ác, cái gì là bản lai diện mục của Thượng tọa Minh?”
Ngay đó ngài Huệ Minh ngộ, Ngài ngộ cái gì ? Ngài ngộ cái bản lai diện
mục. Bản lai là xưa nay, diện mục là mặt mắt, tức là bộ mặt sẵn có của
mình từ xưa đến giờ. Cái đó chúng tôi còn gọi là con người chân thật.
Trong
sử các Thiền sư Trung Hoa, có Thiền sư Sư Nhan, Ngài thường ngồi tu
trên tảng đá, ngồi một lát, Ngài thấy có hơi lơ là, bèn tự gọi: “Ông
chủ!” Rồi ứng thanh: “Dạ!” Bèn bảo tiếp: “Tỉnh tỉnh, đừng bị người lừa
nghe!” Lâu lâu Ngài tự gọi rồi tự đáp. Tu như vậy, về sau Ngài trở nên
một Thiền sư nổi danh thời bấy giờ.
Danh
từ ông chủ, hay danh từ Bản lai diện mục, trong nhà Thiền thường hay
nhắc đến, là để chỉ cái chân thật sẵn có nơi mọi người chúng ta. Rất
tiếc vì chúng ta không nhận thấy, hay vì chúng ta quên nên không sống
được với cái chân thật đó. Vì vậy đức Phật bảo chúng ta mê, mê là quên
mình có con người chân thật, rồi đuổi theo, lo lắng cho con người tạm bợ
giả dối, đến khi con người tạm bợ sắp tan rã lại hoảng sợ cuống cuồng
lên, không biết rồi mình sẽ ra sao? Ngộ là thấy được con người chân thật
của mình, và hằng sống với cái chân thật ấy, đó là nguồn hạnh phúc vô
cùng, cho nên gọi đó là Niết-bàn, là an lạc, là giải thoát.
Muốn
biết được ông chủ của mình hay là con người chân thật của mình, việc
đó dễ hay khó? Thật là thiên nan vạn nan. Chúng tôi dẫn bài kệ của một
Thiền sư Việt Nam đời Lý, ngài Ngộ Ấn. Khi sắp thị tịch, Ngài có làm bài
kệ:
Diệu tánh hư vô bất khả phan,
Hư vô tâm ngộ đắc hà nan.
Ngọc phần sơn thượng sắc thường nhuận,
Liên phát lô trung thấp vị càn.Dịch:Diệu tánh rỗng không chẳng thể vin,
Rỗng không tâm ngộ việc dễ tin.
Tươi nhuần sắc ngọc trong núi cháy,
Lò lửa hoa sen nở thật xinh.
Trong
lò lửa cháy hực, một hoa đang nở tươi thắm, điều đó có tin được hay
không? Thật là khó tin. Tuy khó tin mà có thật, mới là lạ chứ! Thân
chúng ta từ hình thức vật chất đến phần tinh thần nghĩ suy tính toán,
đều luôn luôn sanh diệt đổi thay. Nhưng trong cái sanh diệt đổi thay đó,
có cái chưa bao giờ sanh diệt đổi thay. Chính cái đổi thay, cũng còn
gọi là vô thường, đức Phật ví như là lửa, vì lửa đốt cháy làm sự vật
phải tiêu mòn. Vì vô thường nên con người chúng ta luôn luôn thay đổi,
từ trẻ đến già, từ già đến chết, thay đổi không bao giờ dừng. Thân, tâm
chúng ta đều vô thường. Trong cái vô thường đó, muốn tìm cái không vô
thường, rất khó mà tìm được, chẳng khác nào trong lò lửa mà có một đóa
hoa sen đang nở tươi thắm, không bao giờ bị khô héo. Điều này tuy khó
tin mà có thật. Thấy được điều này thật là hãn hữu. Thấy được rồi, chúng
ta hết còn lo sợ cho cuộc sống của mình vì chúng ta còn có chỗ tựa, còn
có cái miên viễn không bao giờ mất. Thân này, cảnh này dù có mất đi,
nhưng cái chân thật nơi chúng ta luôn luôn hiện hữu, có mất bao giờ! Vì
thế đối với sanh tử, các vị đạt đạo thấy như trò chơi, còn chúng ta chưa
thấy đạo nên khi thân này tan hoại, chúng ta lo sợ kinh hoàng. Nếu còn
sống thêm năm mười năm nữa, chúng ta vui mừng vô hạn. Còn trong cái vô
thường, mất trong cái vô thường mà mừng sợ làm gì? Có cái chưa bao giờ
bị vô thường, chưa bao giờ bị mất, chúng ta lại không thấy. Vì thế cái
không vô thường, không tan hoại được ví như hòn ngọc quí trên ngọn núi
đang cháy, lửa cháy hừng hực mà hòn ngọc vẫn tươi nhuần, cũng như hoa
sen trong lò lửa hực mà vẫn tươi thắm. Hình ảnh trái ngược này, người
thế gian không bao giờ tưởng tượng được nhưng người tu Phật lại thấy
được điều đó. Vì thế người tu còn gọi là người xuất thế gian, tức là
người vượt qua sự tưởng tượng, sự nghĩ bàn của thế gian. Thật vậy người
tu Phật khi công phu được viên mãn rồi, thì thấy rõ điều đó không nghi
ngờ.
Trong hai câu đầu của bài kệ, ngài Ngộ Ấn dạy chúng ta:
Diệu tánh rỗng không chẳng thể vin,
Rỗng không tâm ngộ việc dễ tin.
Tánh
nhiệm mầu rỗng không, không có thể vin theo, hay nắm bắt được. Muốn ngộ
được diệu tánh ấy, tâm mình phải rỗng rang, không còn những ý niệm lăng
xăng dao động. Nhưng hiện nay tâm mình lúc nào cũng đầy chặt cho đến
tràn trề. Muốn tâm được rỗng rang, chúng ta phải buông hết đi, ném sạch
hết đi, thì mới thấy cái chân thật rỗng rang đó.
Tươi nhuần sắc ngọc trong núi cháy,
Lò lửa hoa sen nở thật xinh.
Khi
tâm mình được rỗng rang thanh tịnh rồi, chúng ta mới thấy ngay nơi
thân vô thường này có cái chân thật không vô thường, giống như trong
ngọn núi đang cháy có hòn ngọc tươi nhuần, trong lò lửa hừng hực có một
đóa hoa sen xinh tươi đang nở. Điều này rất khó tin, nhưng có thật, nếu
chúng ta khéo tu, khéo ứng dụng thì sẽ thấy được, chắc chắn không nghi
ngờ.
Chính
đức Phật Ngài đã sống được với cái diệu tánh chân thật ấy nên Ngài ung
dung tự tại trước mọi hoàn cảnh. Chư Tổ khi xưa, các Ngài cũng thấy được
và sống được với cái chân thật đó, cho nên việc sanh tử đối với các
ngài như một trò chơi, không có nghĩa lý gì!
Ở Trung Hoa, Thiền sư Tỉnh Niệm, còn gọi là Thủ Sơn Niệm hay là Niệm Pháp Hoa, khi sắp tịch Ngài có nói bài kệ bốn câu như sau:
Bạch ngân thế giới kim sắc thân,
Tình dữ phi tình cộng nhất chân.
Minh ám tận thời câu bất chiếu,
Nhật luân ngọ hậu kiến toàn thân.Dịch:Thế giới bạch ngân thân sắc vàng,
Tình với phi tình một tánh chân.
Tối sáng hết rồi đều chẳng chiếu,
Vầng ô vừa xế thấy toàn thân.
Khi
Ngài thấy được con người chân thật của mình rồi thì cái thân vô thường
bại hoại này có mất đi, chẳng qua như bọt nước dưới biển tan ra rồi trở
về biển chớ có mất mát gì đâu. Cho nên nói trời xế là khi Ngài tịch,
Ngài sẽ thấy được toàn thân của Ngài chớ không có mất.
Ở Việt Nam, Thiền sư Liễu Quán (?-1743) có nói bài kệ:
Thất thập dư niên thế giới trung,
Không không sắc sắc diệc dung thông.
Kim triêu nguyệt mãn hoàn gia lý,
Hà tất bôn man vấn tổ tông.Dịch:Hơn bảy mươi năm ở cõi trần,
Không không sắc sắc thảy dung thông.
Hôm nay nguyện mãn về quê cũ,
Nào phải bôn ba hỏi tổ tông.
Đối
với Ngài khi thân này tan hoại, đó là lúc trở về quê cũ, không có gì
mất mát, không có gì phải âu lo buồn khổ. Thấy đạo tức là thấy mình có
con người chân thật rồi thì sự sống chết đối với Ngài là một trò chơi
không còn quan trọng nữa, vì thế Ngài ra đi thảnh thơi tự tại, không có
sợ sệt gì cả. Còn chúng ta vì chưa thấy đạo, chưa thấy cái chân thật nơi
mình, nên khi mất cái thân giả tạm này, chúng ta phải hoảng sợ, lo âu
không biết rồi thân phận mình sẽ ra sao? Và chúng ta buồn khổ tiếc nuối
cái thân này...
Trở
lại chuyện thật tế hơn, chuyện của phàm phu: Như tôi là một phàm tăng,
sanh trong thời mạt pháp, lại thêm phước mỏng nghiệp dầy, nhưng trên
đường tu với tâm cố gắng mãnh liệt, tôi vẫn tin được mình có con người
chân thật, lòng tin của tôi kiên cố không có chút nghi ngờ. Chúng tôi
không nói vấn đề tu chứng chi cả, chỉ nói lòng tin vững chắc: Nơi tôi có
con người chân thật.
Ngày
trước tôi có mặc cảm là tôi không có được phước duyên như quí Hòa
thượng đi tu từ thuở nhỏ, năm bảy tuổi, hay mười một mười hai tuổi. Đến
năm ngoài hai mươi tuổi tôi mới xuất gia, kể ra là quá muộn rồi, thật là
phước mỏng nghiệp dầy! Khi vào chùa tôi được biết là mình tu nhằm thời
mạt pháp, chắc không sao tiến nổi. Tu là để gieo duyên lành cho đời sau
tiếp tục, chớ không có chút hy vọng gì tìm ra đạo lý cao siêu! Các Thầy
Tổ của chúng tôi thường nhắc: “Mình sanh thời mạt pháp, thôi thì dùng
Lục tự Di-đà, niệm Phật rồi sau Phật rước về nước của Ngài. Qua được bên
ấy, dù là hàng hạ sanh, hạ phẩm cũng còn vui hơn ở cõi ta- bà đau khổ
này.” Yên lòng như vậy, tôi không nghĩ gì hơn là cố gắng gieo chút duyên
lành với Phật pháp.
Tuy
nhiên tôi có thói quen là làm việc gì cũng không dám tự mãn. Dù Thầy Tổ
có dạy như vậy, nhưng khi học kinh điển, tôi thấy đức Phật do ngồi
thiền mà thành đạo. Tôi không chấp nhận niệm Phật để được về nước Phật
làm con dân của Ngài, như vậy chắc là buồn lắm. Vì thế tôi mò mẫm cố làm
sao thấy được điều mà Phật đã dạy. Chúng tôi thấy rõ ràng là đức Phật
do ngồi thiền dưới cội bồ-đề mà được giác ngộ, chớ không phải niệm Phật
mà được giác ngộ. Vì vậy noi gương Ngài, tôi tập ngồi thiền. Nhưng khổ
nỗi, ai dạy mình ngồi, đọc sách nào đây? Tôi mới lục trong Tạng Kinh,
đọc thêm các sách Thiền tông. Sao mà khó hiểu quá! Tôi rất bi quan, đúng
là mình sanh thời mạt pháp, không có phương cách nào tiến tu nổi! Nhưng
tôi có niềm tin vững chắc là mình phải tu thiền mới mong đạt đạo, vì đó
là con đường của Phật và chư Tổ đã đi. Thế nên tôi quyết chí tu thiền,
mặc sự việc sẽ ra sao. Tôi lấy bản thân mình làm thí nghiệm, sống được
cũng tốt, mà chết đi cũng tốt. Chớ vô lý làm sao, đức Phật tu một đàng,
mình lại tu một nẻo. Và sau đó khi bắt đầu thật hành, chúng tôi phải dọ
dẫm lần hồi vì không có thầy, không có bạn hướng dẫn đàng hoàng. Nhờ
hồng ân của Phật Tổ chúng tôi thấy được một chút đạo lý để giữ vững niềm
tin mình có một con người chân thật. Và chúng tôi khẳng định điều đó
không còn nghi ngờ gì nữa. Giả sử bây giờ có bao nhiêu lý luận nào hay
thế mấy mà nói rằng không có con người chân thật, tôi vẫn lắc đầu không
bao giờ chấp nhận. Tôi vẫn tự ví mình như ngài Đại Mai Pháp Thường.
Ngài
Pháp Thường sau khi tham vấn Mã Tổ rồi, Ngài về núi Đại Mai cất am ở
ẩn. Mã Tổ nghe tin Ngài ở núi mà không biết Ngài ngộ cái gì, cho nên sai
một vị Tăng đến thăm dò. Vị Tăng đến hỏi:
- Ngài gặp Mã Tổ đã được cái gì mà về ở núi này?
Ngài đáp:
- Tôi chỉ nghe Mã Tổ nói “tức tâm tức Phật”, tôi nhận được lý đó nên về ở núi này.
Vị Tăng nói:
- Gần đây Mã Tổ lại nói: “phi tâm phi Phật”.
Ngài nói:
- Ông già mê hoặc người, mặc ông nói: “phi tâm phi Phật” tôi chỉ biết “tức tâm tức Phật” thôi. Nghe nói câu đó, vị Tăng trở về bạch lại với Mã Tổ.Mã Tổ nói với đại chúng:
- Trái Mai đã chín.
Như vậy “chín” là sao? Tức là được lòng tin không thối chuyển. Chính Mã Tổ là thầy của Ngài, đã nói “tức tâm tức Phật” mà bây giờ Mã Tổ đổi lại “phi tâm phi Phật”. Mặc ông già mê hoặc người, Ngài chỉ biết “tức tâm tức Phật”. Chính lòng tin đó khiến Ngài tu hành không thối chuyển.
- Ngài gặp Mã Tổ đã được cái gì mà về ở núi này?
Ngài đáp:
- Tôi chỉ nghe Mã Tổ nói “tức tâm tức Phật”, tôi nhận được lý đó nên về ở núi này.
Vị Tăng nói:
- Gần đây Mã Tổ lại nói: “phi tâm phi Phật”.
Ngài nói:
- Ông già mê hoặc người, mặc ông nói: “phi tâm phi Phật” tôi chỉ biết “tức tâm tức Phật” thôi. Nghe nói câu đó, vị Tăng trở về bạch lại với Mã Tổ.Mã Tổ nói với đại chúng:
- Trái Mai đã chín.
Như vậy “chín” là sao? Tức là được lòng tin không thối chuyển. Chính Mã Tổ là thầy của Ngài, đã nói “tức tâm tức Phật” mà bây giờ Mã Tổ đổi lại “phi tâm phi Phật”. Mặc ông già mê hoặc người, Ngài chỉ biết “tức tâm tức Phật”. Chính lòng tin đó khiến Ngài tu hành không thối chuyển.
Tuy
chúng tôi tu không bằng ngài Đại Mai, nhưng chúng tôi cũng tin chắc
rằng nơi mình có cái không sanh không diệt. Dù có ai nói gì đi nữa tôi
vẫn khẳng định rằng nơi mình có con người chân thật bất sanh bất diệt.
Vì có con người chân thật đó chúng ta mới giải thoát, chúng ta mới nhập
Niết-bàn. Nếu không thì ai giải thoát? ai nhập Niết-bàn? Cái chân thật
nơi mình không phải là điều xa xôi huyền bí mà rất là thật tế. Nếu chúng
ta chịu khó dụng tâm nghiền ngẫm thì sẽ thấy được điều đó không nghi
ngờ. Khi thấy được cái chân thật rồi, dù chúng ta chưa làm chủ thân này,
dù chúng ta chưa được tự tại trong sanh tử, song chúng ta không phải
khổ đau khi mất nó. Riêng tôi, tuy chưa làm chủ được thân, nhưng tôi tin
chắc rằng mất thân này tôi không lo sợ. Và những ai có chí tu hành cũng
đừng mặc cảm như tôi ngày trước, cho rằng mình sanh thời mạt pháp,
phước mỏng nghiệp dầy... mà phải thấy rằng chúng ta còn có duyên với
đạo, cho nên ngày nay chúng ta mới phát tâm tu hành, chúng ta mới được
sự nhắc nhở của thầy của bạn và đọc được bao nhiêu kinh sách của Phật,
chưa phải chúng ta vô phần.
Ngày
trước chúng tôi rất bi quan khi nghĩ rằng thời mạt pháp người tu không
bao giờ có chứng có đắc, còn thời chánh pháp tu hành mới mong đắc quả.
Nhưng sau này khi học sử Phật giáo rồi, chúng tôi mới thấy không hẳn
luôn luôn như vậy. Thời chánh pháp, khi đức Phật còn tại thế, vẫn có
nhiều Tỳ-kheo thối Bồ-đề tâm vì không quyết chí tu hành. Còn tuy là thời
mạt pháp mà nếu chúng ta quyết tử trên đường tu, thì cũng có thể tiến
được. Vì thế chánh pháp hay mạt pháp là cốt ở tâm mình, nếu mình quyết
chí tu hành thì thời mạt pháp coi như là thời chánh pháp, còn nếu mình
không quyết chí tu hành thì ngay trong thời chánh pháp coi như là mạt
pháp. Vì vậy chúng ta không nên có mặc cảm là mình đang sanh thời mạt
pháp rồi thả trôi cuộc đời tu hành, mỗi ngày hai thời khóa tụng gọi là
gieo chút duyên lành với đạo! Chúng ta không nên bi quan như vậy mà phải
nỗ lực tiến tu để có thể chuyển mạt pháp thành chánh pháp. Tinh thần
của người tu là, dù sống trong thời buổi nào, chúng ta cũng phải cố gắng
vươn lên, tu hành tinh tấn cho đến ngày công hạnh viên mãn.
Như
vậy, chúng tôi đã dẫn từ các kinh điển Nguyên thủy cho đến Đại thừa và
Thiền tông, để quí vị thấy nơi mỗi người chúng ta đều có sẵn con người
chân thật. Nếu chúng ta quyết chí tu hành thì sẽ thấy được điều đó không
nghi ngờ. Để kết thúc bài giảng hôm nay chúng tôi dẫn bài kệ “Khuyến
Thế Tiến Đạo” của ngài Tuệ Trung Thượng Sĩ, để nhắc nhở tất cả quí vị,
từ xuất gia cho đến tại gia, nghe mà thức tỉnh và cố gắng lên. Bài kệ
như sau:
Tứ tự tuần hoàn xuân phục thu,
Xâm xâm dĩ lão thiếu niên đầu,
Vinh hoa khẳng cố nhất trường mộng,
Tuế nguyệt không hoài vạn hộc sầu.
Khổ thú luân hồi như chuyển cốc,
Ái hà xuất một đẳng phù âu.
Phùng trường diệc bất mô lai tỷ,
Vô hạn lương duyên chỉ mạ hưuDịch:Khuyên đời vào đạo
Thời tiết xoay vần xuân đến thu,
Cái già sồng sộc đã lên đầu,
Giàu sang ngó lại trơ tràng mộng,
Năm tháng mang theo chất hộc sầu.
Nẻo khổ, vành xe lăn lóc khắp,
Sông yêu, bọt nước mất còn đâu.
Trường đời nếu chẳng rờ lên mũi,
Ngàn thuở lương duyên chỉ bóng màu
Trúc Thiên
Chúng tôi giảng bản chữ Việt cho quí vị dễ nhớ:
Thời tiết xoay vần xuân đến thu,
Cái già sồng sộc đã lên đầu.
Hết
xuân, hạ đến thu, đông, rồi lại sang xuân... thời tiết cứ như thế mà
tiếp tục, tiếp tục mãi. Khi thời gian xoay vần biến chuyển thì cái già
đã đáp lên đầu chúng ta rồi. Thời gian biến chuyển, bản thân chúng ta
cũng biến đổi theo. Mỗi một ngày qua là chúng ta già thêm một chút, sức
sống chúng ta giảm đi một phần. Rồi một tháng qua, một năm qua chúng ta
lại càng già hơn, mạng sống chúng ta lại
càng mong manh hơn! Nếu chúng ta mong cho mau hết ngày, hết tháng, hết năm, tức là mong cho mau già, mau chết chớ gì? Như vậy nếu cái già cái chết đến, lẽ ra chúng ta phải vui mừng, mà tại sao khi ấy chúng ta lại lo sợ hoảng hốt? Thật là mâu thuẫn. Vì sống mâu thuẫn, không thấy được lẽ thật, cho nên chúng ta đau khổ. Ngày nay không ra gì, chúng ta mong cái gì mới lạ ở ngày mai, không ngờ cái lạ chắc chắn là mái tóc mình sẽ bạc: Trẻ rồi già, già rồi chết. Đó là cái lạ mà chúng ta không chịu chấp nhận. Thời gian và bản thân mình nhịp nhàng theo nhau, nếu không mong cái chết đến với chúng ta, thì thôi đừng mong thời gian qua mau làm gì !
càng mong manh hơn! Nếu chúng ta mong cho mau hết ngày, hết tháng, hết năm, tức là mong cho mau già, mau chết chớ gì? Như vậy nếu cái già cái chết đến, lẽ ra chúng ta phải vui mừng, mà tại sao khi ấy chúng ta lại lo sợ hoảng hốt? Thật là mâu thuẫn. Vì sống mâu thuẫn, không thấy được lẽ thật, cho nên chúng ta đau khổ. Ngày nay không ra gì, chúng ta mong cái gì mới lạ ở ngày mai, không ngờ cái lạ chắc chắn là mái tóc mình sẽ bạc: Trẻ rồi già, già rồi chết. Đó là cái lạ mà chúng ta không chịu chấp nhận. Thời gian và bản thân mình nhịp nhàng theo nhau, nếu không mong cái chết đến với chúng ta, thì thôi đừng mong thời gian qua mau làm gì !
Đến hai câu kế:
Giàu sang ngó lại trơ tràng mộng,
Năm tháng mang theo chất hộc sầu.
Hai
câu này mới thấm thía làm sao! Tất cả sự giàu sang phú quí trên đời
này, khi sắp tắt thở nằm liệt trên giường, nhớ lại giống như giấc mộng
thôi. Cái gì đã qua rồi, không tìm lại được. Như khi hôm mình ngủ nằm
mộng thấy được giàu sang tột đỉnh, nhưng sáng ra tỉnh dậy mới biết chỉ
là giấc mộng thôi. Cảnh trong mộng làm sao tìm ra được. Thế nên trong
cuộc sống dù cho giàu sang sung sướng bao nhiêu đi nữa, nhưng khi tuổi
già đến rồi, nhớ lại quãng đời khi trước chẳng khác nào giấc mộng, đâu
có gì tồn tại lâu bền! Đã là mộng vì sao lại khổ đau? Mỗi một ngày qua,
có khi nào chúng ta thản nhiên vô sự đâu, hết buồn giận người này đến
phiền trách người kia, rồi chứa chất trong lòng không biết bao nhiêu là
sầu khổ! Như vậy suốt cuộc đời, từ khi trẻ đến lúc già, những khổ đau
chất chứa chắc đầy cả không gian. Thân thì tiêu mòn mà buồn phiền đau
khổ tăng lên gấp bội, đó là cái mâu thuẫn đáng thương của chúng ta. Đến
khi thân này tan hoại, thì những khổ đau đầy ắp đó sẽ dẫn mình đến chỗ
nào đây?
Nẻo khổ, vành xe lăn lóc khắp,
Sông yêu, bọt nước mất còn đâu.
Những
phiền não khổ đau chất chứa quá nhiều sẽ lôi chúng ta đi vào những con
đường đau khổ xấu xa, chẳng khác nào như vành xe lăn hết nơi này đến
chốn kia, mà toàn là đến chỗ khổ đau, bởi vì khổ đau chỉ đưa đến khổ đau
mà thôi. Nếu trong lòng đang ngập tràn phiền não, giả sử có người dẫn
chúng ta đến cảnh đẹp để ngắm nhìn cho vui, thử hỏi làm sao vui được!
Thế nên nếu đang đau khổ, khi mất thân này, chắc chắn chúng ta sẽ bị đưa
đến những chỗ khổ đau. Muốn ngày mai được an vui, thì ngang đây chúng
ta phải buông đi tất cả phiền não trong lòng.
Sông
yêu, chữ yêu đây tức là ái, nếu còn tâm ái trước thân này và trìu mến
cảnh vật chung quanh thì khi mất thân này chúng ta lại tạo thân khác,
sanh tử nối tiếp không dừng, giống như bọt nước ngoài biển, cơn sóng đùa
qua bọt nước nổi lên rồi bể nát, nổi lên rồi bể nát không biết bao
nhiêu lần. Nếu trong lòng chứa nhóm thù hận chúng ta sẽ đi vào con đường
đau khổ, nếu còn chứa nhóm lòng yêu mến thân và cảnh, chúng ta sẽ bị
dẫn đi trong sanh tử liên tục không dừng.
Trường đời nếu chẳng rờ lên mũi,
Ngàn thuở lương duyên chỉ bóng màu.
Nếu
gặp cơ hội mà chúng ta không rờ lên mũi thì duyên lành muôn thuở đó
cũng chỉ là chuyện bóng màu, phớt qua rồi mất, uổng đi một đời.
Rờ
lên mũi là ý nghĩa gì? Trong nhà thiền, khi nói tới lỗ mũi là để chỉ
cái sẵn có ở trước mặt mình mà mình không thấy. Lỗ mũi lại là nơi thở ra
hít vào tức là nguồn sống của chúng ta. Như vậy lỗ mũi là để dụ cho con
người chân thật hiện hữu nơi chúng ta, mà chúng ta lại không thấy. Rờ
lên mũi nghĩa là nhận được con người chân thật nơi mình. Nếu nhận được
con người chân thật thì cuộc đời chúng ta mới có giá trị. Bằng không thì
duyên lành muôn thuở của chúng ta chẳng qua là ảo ảnh mà thôi.
Trong
hai câu kết ngài Tuệ Trung Thượng Sĩ đã nhắc chúng ta: Nếu không khéo
tìm thấy con người chân thật của chính mình thì uổng phí một cuộc đời.
Nhất là người đã thế phát xuất gia, có duyên lành với Phật pháp mà không
nhận được con người chân thật nơi mình, thì uổng phí cả một đời tu. Thế
nên chúng ta phải nỗ lực cố gắng làm sao để duyên tốt đó được hữu ích
và thật tế hơn.
Hôm
nay là ngày cuối năm, trong nhà Phật thường gọi là đêm ba mươi tháng
chạp, tức là đêm chuyển mình từ năm cũ sang năm mới, cũng giống như là
phút giây sắp tắt thở của chúng ta, chuyển mình từ thân cũ sang thân
mới, hay từ thân tiền ấm chuyển sang thân hậu ấm. Từ cũ chuyển sang mới
thì cái mới phải tốt đẹp hơn. Nhưng đó là còn trong vòng sanh tử. Nếu
thân cũ này bại hoại đi, chúng ta được thảnh thơi giải thoát, đó mới
đúng là người chân thật xuất gia, đúng là người cầu đạo giải thoát.
Mong
rằng tất cả Tăng Ni và Phật tử được phước duyên lành sống trong nhà
đạo, chúng ta phải nhớ đừng hủy hoại duyên lành của mình mà phải luôn
luôn cố gắng từ năm cũ tiến sang năm mới. Trong năm cũ nếu chúng ta tạo
được những gì hay đẹp thì hãy lấy đó làm nền tảng để sang năm mới càng
hay đẹp hơn. Nếu trong năm cũ chúng ta đã lỡ gây ra những gì hư dở, thì
sang năm mới chúng ta dứt khoát không tiếp tục làm những điều ấy nữa, mà
phải chuyển sang làm những việc hay đẹp để năm mới được rạng rỡ hơn.
Nhân ngày cuối năm cũng là lúc chuẩn bị đón giao thừa, chúng ta nhắc nhở
nhau tiến trên con đường đạo, gọi là tùy theo thế tục để trở về chân.
Chúng tôi mong rằng tất cả quí Tăng Ni và Phật tử, có mặt nơi đây và ở
những nơi khác, đều cố gắng chuyển mình từ năm cũ sang năm mới với gương
mặt rạng rỡ hân hoan, không có ủ dột âu sầu như năm cũ. Nếu năm rồi
chúng ta đã rạng rỡ thì năm tới càng rạng rỡ hơn để giữ vững những gì
cao quí và hay đẹp của con người chúng ta.
NAM-MÔ BỔN SƯ THÍCH-CA MÂU-NI PHẬT
HT Thích Thanh Từ
(Nguồn: Thiền Viện Thường Chiếu)
0 Kommentare:
Post a Comment