"Người tu hành phải tu làm sao để
dẹp bỏ "cái tôi" (ngã tướng). Nếu không còn
"cái tôi" thì chuyện gì cũng nhẫn nại, cam chịu
được. Cảnh giới có tới, quý vị cũng chẳng động tâm.
Hãy xem mình như hư không. Cảnh vừa lòng tới, cũng cứ tu
hành. Cảnh nghịch ý tới, cũng cứ tu hành..."
Hoà Thượng Tuyên Hoá
Ðức Phật Thích Ca, từ lúc xa xưa
còn tu phước và tu huệ, đã trải qua ba đại A-tăng-kỳ
kiếp (vô lượng kiếp) mới thành Chành Giác. Ngài đã:
"Vật dĩ thiện tiểu nhi bất vi,Vật dĩ ác tiểu nhi vi chi."(Ðừng cho việc thiện nhỏ mà không làm,Ðừng cho việc ác nhỏ mà cứ làm.)
Lúc Ðức Phật Thích Ca hành đạo
Bồ-tát, Ngài chẳng bao giờ bỏ qua việc thiện dù nhỏ như
sợi tóc và cũng chẳng bao giờ làm việc ác, dù nhỏ như
hạt bụi. Do đó, phước huệ công đức viên mãn rồi thì
Ngài thành Lưỡng Túc Tôn (đấng có đầy đủ phước và
huệ).
Quý vị hãy chú ý! Việc thiện tuy
nhỏ, quý vị cũng phải tu, bởi vì tích lũy từng hạt bụi
hạt cát có thể xây đặng ngôi tháp, tức thành việc
thiện lớn. Việc ác tuy nhỏ, nhưng nếu cứ làm mãi thì
"tích tiểu thành đại," trở thành đại ác, rồi mãi
mãi không sao thành Ðạo được. Tu hành là:
"Chớ làm các việc ác, hãy làm mọi việc lành."
Nếu không làm việc ác thì phước
càng ngày càng nhiều. Nếu làm mọi việc lành thì trí huệ
càng ngày càng tăng. Càng tăng thì chúng ta càng phải tiếp
tục tu hành, đừng để gián đoạn, mới thành tựu được.
Bây giờ ở trong Thiền-đường,
khi quý vị đi rồi ngồi, ngồi xong lại đi, dụng công tu hành,
chính là tu phước huệ. Tu phước ra sao? Tức là "không
làm điều ác." Tu huệ thế nào? Tức là "làm mọi
điều lành." Ðến khi phước báo viên mãn, mà trí huệ
cũng viên mãn, thì quý vị sẽ thành tựu Phật đạo rất
nhanh chóng, chẳng cần phải trải qua ba A-tăng-kỳ kiếp.
Ðức Thích Ca Mâu Ni Phật khi xưa,
trong lúc tu hành Ngài đã đi lầm đường rất nhiều lần,
song Ngài vẫn kiên nhẫn, chẳng chịu thua, cứ tiếp tục tinh
tấn, siêng tu Giới Ðịnh Huệ, chấm dứt tham sân si, cuối
cùng đạt thành quả vị Phật.
Giờ đây chúng ta tu hành
Phật-pháp, so với Ðức Thích Ca, chúng ta thật may mắn vô
cùng. Ðức Phật đã truyền lại cho chúng ta con đường chân
chính, chỉ cần theo đó mà bước tới, thì chúng ta có thể
đạt được mục tiêu (tới bờ bên kia, cõi Tịnh-độ) rất
mau chóng.
Tiền thân của Phật Thích Ca là
Bồ-tát Thường Bất Khinh, chuyên tu hạnh nhẫn nại. Gặp ai
Ngài cũng lạy và nói rằng: "Tôi không dám khinh rẻ
các vị. Các vị đều là Phật sẽ thành." Có người
không ưa cử chỉ đó nên khi Ngài lạy thì họ đánh chửi
Ngài.
Có lần, khi thực hành đạo
Bồ-tát, Ngài đang lạy thì bị đá gãy hai răng cửa. Song
Ngài chẳng sân hận, vẫn tiếp tục thực hành khổ hạnh lễ
lạy. Nhưng học được kinh nghiệm đó rồi, nên về sau hễ
thấy ai đi tới thì Ngài chỉ ở xa xa mà lạy và nói:
"Tôi không dám khinh rẻ các vị. Các vị đều là Phật
sẽ thành." Nói và lạy xong là Ngài lập tức bỏ đi. Do
đó ai muốn đánh Ngài cũng không sao đuổi kịp!
Bồ-tát Thường Bất Khinh dùng tinh
thần "Vô Ngã Tướng" (không có quan niệm về cái
tôi, về mình) để tu phước, tu huệ. Ai dạy Ngài tu như thế?
Chẳng ai dạy Ngài phải lạy cả, chính Ngài cam tâm tình
nguyện tu hành như thế. Dù bị đánh đập, bị chửi mắng,
Ngài cũng chẳng sinh lòng giận dữ. Ðó chính là tu pháp
môn Nhẫn nhục Ba-la-mật.
Pháp môn quan trọng nhất của
người tu hành là pháp nhẫn nại. Khi gặp hoàn cảnh
chẳng được như ý thì phải ráng nhẫn nại, nhường nhịn,
đừng tranh giành với ai cả. Nếu không thể nhẫn nại
được, cứ thường nóng giận bực dọc, thì tất cả công
đức khổ nhọc để tu hành sẽ bị tiêu tan.
Quý vị hãy tự hỏi: "Nếu mình
cúi đầu lạy người mà lại bị người đánh đập thì mình
có đủ sức chịu đựng mà không sân hận chăng? Nếu quý
vị chịu được thì quý vị là đệ tử của Phật; bằng không
thì quý vị phải nhiếp phục thân tâm, tiếp tục dũng mãnh
tinh tấn tu hành. Ngược lại, quý vị chỉ lãng phí thời giờ
mà thôi, chẳng thành tựu được gì cả.
Người tu hành cần phải chịu lạnh
chịu nóng, chịu gió chịu mưa, nhịn đói nhịn khát, nhận chửi
nhận đánh. Hãy bắt chước tinh thần của Thường Bất Khinh
Bồ-tát: "Bất luận ai đối xử xấu với ta, ta cũng
không tức giận hay oán hận. Ta phải dùng lòng thành mà
đối xử thì đối phương sẽ tự nhiên được cảm hóa, và
kẻ thù sẽ trở thành quý vị tốt của ta."
Người tu hành phải tu làm sao để
dẹp bỏ "cái tôi" (ngã tướng). Nếu không còn
"cái tôi" thì chuyện gì cũng nhẫn nại, cam chịu
được. Cảnh giới có tới, quý vị cũng chẳng động tâm.
Hãy xem mình như hư không. Cảnh vừa lòng tới, cũng cứ tu
hành. Cảnh nghịch ý tới, cũng cứ tu hành. Nói cách khác,
gặp cảnh vừa lòng cũng đừng sinh tâm hoan hỷ vui mừng,
gặp cảnh trái ý cũng chớ lo âu sầu muộn. Bất luận là
thuận hay nghịch, đều phải nhận thức cho rõ ràng. Nếu quý
vị có thể "như như bất động" (không khởi tình cảm,
vọng tưởng hay chấp trước), thì sẽ không bị cảnh giới
làm cho lay chuyển. Nếu lúc nào cũng "liễu liễu thường
minh" (sáng suốt chiếu soi nhân quả mọi sự), thì sẽ xoay
chuyển được cảnh giới.
Ngày xưa, Ðức Phật Thích Ca chuyên
tu pháp môn Nhẫn-nhục, do đó Ngài được gọi là
Nhẫn-nhục Tiên-nhân. Một bữa nọ, vô duyên vô cớ Ngài
bị vua Ca-Lợi chặt đứt chân tay. Song, Ngài vẫn không sinh
lòng oán hận, mà ngược lại, Ngài thương xót vua Ca-Lợi
đã si mê. Do đó Ngài nói với vua rằng: "Khi tôi thành
Phật, trước hết tôi sẽ độ cho Ngài tu Ðạo." Vua
Ca-Lợi nghe xong liền phát tâm đại sám hối, xin quy y với
Nhẫn-nhục Tiên-nhân, và về sau chính là Tôn-giả Kiều Trần
Như (một trong năm vị Tỳ-kheo đầu tiên). Sau khi Ðức Phật
thành Ðạo, Ngài vì năm vị Tỳ-kheo mà thuyết pháp Tứ Ðế,
chuyển Pháp-luân ba lần, và tất cả đều chứng quả
A-la-hán. Ðức Thích Ca là Tổ-sư của Phật-giáo. Hạnh nhẫn
nhục của Ngài đã rốt ráo nên gặp bất kỳ chuyện gì Ngài
cũng không tức giận bực dọc. Chúng ta là đệ tử Phật
thì cần phải học tập công phu nhẫn nhục của Ðức Bổn Sư
Thích Ca Mâu Ni. Nói tóm lại thì nhẫn nại, chịu đựng là
phép tu then chốt nhất, không thể coi thường được. Cổ
nhân có câu:
Nhẫn phiến khắc, phong bình lãng tĩnh,Thối nhất bộ, hải khoát thiên không.
Nghĩa là:
Nhẫn một giây, gió im sóng lặng.Lùi một bước, biển rộng trời trong.
Bởi vậy cho nên: "Nhẫn nhục
là viên ngọc quý vô giá." Nếu ai đập nát Vạn Phật
Thánh Thành thì tôi cũng chẳng chấp trách, chẳng bận tâm,
cũng tuyệt đối chẳng oán giận. Nếu ai ai cũng như vậy,
thiên hạ mới được thái bình.
Người tu hành thì không thể thiếu
nhẫn nại! Có sức nhẫn nại thì mới tu
nổi. Không có sức chịu đựng thì khỏi nói tới. Những
điều tôi nói hôm nay rất là tầm thường, giản dị, lạt
lẽo, không mùi vị gì, song chính là Phật-pháp vi diệu và hy
hữu. Tuy tầm thường, nhưng Ðạo luôn từ chỗ bình thường
mà phát sinh. "Ðạo" (con đường) là do người dùng
chân bước tới. Pháp Vô-vi (không có hình tướng, không
có tạo tác) này, trăm ngàn vạn kiếp khó gặp đặng, cho
nên quý vị chớ để lỡ cơ duyên. Nếu quý vị cho là
"gió thổi qua tai," nghe rồi chẳng ghi nhớ, thì sau này
hối hận sẽ không kịp nữa. Nếu những điều tôi giảng hôm
nay, quý vị có thể vận dụng thì bất luận là chuyện gì,
cảnh giới gì, quý vị đều chẳng sinh phiền não. Nếu quý vị
lại biết vận dụng trí huệ để phán đoán cảnh giới này,
thì bất luận là chuyện gì cũng sẽ tự nhiên hóa giải,
chẳng chút rắc rối. Cuối cùng, cầu mong quý vị nỗ lực tham
Thiền, tham "Niệm Phật là ai?" Chưa tìm ra được
"Ai" thì hãy tiếp tục và nhẫn nại tu hành.
(Thiền
Thất 12/1980)
0 Kommentare:
Post a Comment