Pages

17 November 2017

CON NHỚ MÁ CON QUÁ

Con đã khóc khi nhìn cảnh từng căn nhà của đồng bào mình sụp xuống, cuốn trôi theo dòng nước lũ cùng những sản nghiệp nhỏ nhoi mà người dân suốt đời dành dụm. Những tiếng kêu gào; những dòng nước mắt của người dân dường như bị nhận chìm trong sự dập xô của bão táp và trước sự vô cảm của những người chức trách vô năng…




Nhìn về Quê Hương tôi

Từng mái lá nhà trôi

Cuốn theo dòng nước chảy

Cuốn theo những mảnh đời

Nghèo thêm vì nước trôi

 Kính lạy Đức Quán Thế Âm

Từ bữa nghe bão lụt tới nay, con chưa có thời giờ để coi cảnh lầm than của người dân mình. Mãi tới hôm kia, nghe tin người em hàng xóm có thân nhân ở Khánh Hòa bị lũ cuốn đi 13 người mất tích, gia đình em bị dòng nước cuốn trôi mang theo tài sản mà bấy lâu nay em đã dành dụm gửi về cho nhà có sự sống, con và người bạn mang tiền qua ủy lão, em không nhận, ánh mắt thật xa xôi đầy thương cảm rồi thốt lên: "Con nhớ Má con quá! Con còn cảm giác cái lạnh buốt của bão, không có cái giá buốt nào bằng, cô để tiền đó có ai làm từ thiện cô gửi giúp cho dân mình, tội lắm! Con có bà con ở Na Uy, Thụy Điển và con giúp cho gia đình con tạm đủ rồi, người dân mình khổ lắm cô ơi, tiền mang tiếng các hội đoàn trong và ngoài  giúp đỡ, nhưng không đến tay người dân, nhà chức trách chặn hết, chỉ cho dân mình chút xíu cho có hình thức. Mấy hôm rày họ đói lắm, vừa được ủy lão 1 chén cháo lỏng nóng thôi họ làm như cả đời chưa được bữa ăn nào ngon như thế. Người ta đói nghèo, la liệt mình giúp mỗi người 1Kg gạo thôi một mình cũng không đủ sức để giúp..“ 

Lạy Phật! Chỉ cần nghe tiếng từ đáy lòng của người em hàng xóm khi em thốt lên: "con nhớ má con quá" là con đã thấy lòng mình rưng rưng muốn khóc. Con thật sự cảm động trước tấm lòng của người con hiếu thảo từ phương xa nhớ mẹ trong cảnh hãi hùng bão lụt bên nhà mà mình bất lực không làm gì được. Nhìn em, mặt mày xanh xao ngơ ngác, nỗi lo âu ngập tràn và điều làm con quí cảm vì em còn trẻ nhưng đạo đức, em không có lòng ích kỷ để cho riêng người thân của mình, mà muốn chia sẻ cho nỗi đau chung của người dân bị thiên tai bão lụt trong khi chính gia đình em là nạn nhân, mất  mát quá to lớn từ chút tài sản cho đến tình máu mủ ruột thịt.



 Khi chúng con ra về, em còn gửi theo những vật dụng như ly, dĩa giấy, bao giấy, nĩa rồi nói: „khi nào cô tổ chức từ thiện cho con gửi chả giò để bán nha“.

Con vô cùng xúc động trước nghĩa cử của em, một tâm hồn cao thượng mà Đức Phật đã dạy „vô duyên đại từ, đồng thể đại bi“. Và đó là động cơ thúc đẩy để hôm nay con coi được những hình ảnh bão lũ quê nhà trên youtube. Con đã khóc khi nhìn cảnh từng căn nhà của đồng bào mình sụp xuống, cuốn trôi theo dòng nước lũ cùng những sản nghiệp nhỏ nhoi mà người dân suốt đời dành dụm. Những tiếng kêu gào; những dòng nước mắt của người dân dường như bị nhận chìm trong sự dập xô của bão táp và trước sự vô cảm của những người chức trách vô năng…



Vì không đủ đức năng, con hoàn toàn bất lực trước cảnh lầm than của người dân Việt, nên hôm nay qua hình ảnh của người con hiếu thảo, con mạn phép viết vài dòng để ca ngợi tình yêu mẹ, yêu nhân loại của em, và ước mong mọi người cùng chung niềm đau, cùng góp chung lời cầu nguyện, cùng chung tay đóng góp, của ít lòng nhiều mang lại chút niềm an ủi cho người lâm hoạn nạn.


„Cầm cành dương liễu Cam Lồ tịnh

Rưới nước từ bi cứu muôn loài

Mẹ thấy bé thơ lâm trọng bệnh

Mắt hiền Mẹ nâng dỡ ngàn tay

Cam lồ thay sữa cho bé uống

Lòng từ cảm nhận bé nhận ngay“

Nam Mô Đại từ Đại Bi Cứu Khổ, cứu nạn linh cảm ứng Quán Thế Âm Bồ Tát Ma Ha Tát tác đại chúng minh.
Kính lễ
Diệu Danh

0 Kommentare:

New Comments

Chia Sẻ

Twitter Delicious Facebook Digg Stumbleupon Favorites